Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2292 - Chương 2292: Sở Đại Ma Đầu Không Gì Cản Nổi (2)

Thánh Khư Chương 2292: Sở đại ma đầu không gì cản nổi (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thế nhưng, lần giao đấu này lại khiến khóe miệng của hắn ta chảy máu, bị đánh cho ăn đau, nhiều lần va chạm mạnh đã khiến thân thể của hắn ta bị đánh bay ra sau, đâm vào vách đá trong địa cung, dẫn đến chấn động kịch liệt.

Minh Ngọc kinh sợ, không có cái gì so với chuyện lúc này khiến hắn ta tràn ngập cảm giác thất bại. Hắn ta luôn miệng nói người Âm Gian không có bản lĩnh gì, chỉ cần bọn họ xuất hiện sẽ lập tức bị xoá sổ.

Vậy mà giờ đây, một tên gọi là Sở Phong còn nhỏ hơn cả hắn ta xuất hiện, chỉ là một tên cá nhép đầu thai tại Dương Gian mà hôm nay cũng dám chủ động giết đến tận cửa, đánh hắn ta miệng đầy máu tươi, không cách nào chống đỡ nổi.

Sở Phong không nhanh không chậm bước đến. Chiêu thức của hắn giống như sấm chớp, bá đạo mà mãnh liệt, khí thế không gì cản nổi, cứ như một con rồng thô bạo!

Thế nhưng một khi an tĩnh lại, hắn lại trầm tĩnh như thế, bước chân không một tiếng động, quanh thân toả ra ánh sáng lấp lánh ép đến đằng trước, cả người toả ra khí chất xuất trần.

“Truyền nhân nòng cốt của mạch Thái Vũ cũng chả có gì đặc biệt, ta còn tưởng phải trải qua một phen huyết chiến đây, chứ không phải nhàm chán như thế này.”

Sở Phong lắc đầu, giống như đang ngán ngẩm tiếc nuối, thế nhưng trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác thỏa mãn. Lần kiểm nghiệm thành quả tu luyện của mình này được hắn đánh giá là “thượng đẳng”!

Minh Ngọc vừa hận vừa giận, "bộp" một tiếng vọt thẳng người dậy, thân thể thẳng tắp như một cây giáo đóng cọc trên mặt đất, tinh khí thần lại được vực dậy. Hắn ta nhất quyết không chịu thua!

Tiếp đó, hắn ta cúi người tập hợp lại sức lực, giống như một con báo đang chuẩn bị lao ra săn mồi, phát ra khí tức hoang dã, con ngươi lạnh lẽo.

Cùng lúc đó, quyền ấn của hắn ta lại lần nữa sáng lên, lần này lại phá lệ sáng chói. Hắn ta vẫn sử dụng Ma Bàn quyền, thi triển đòn sát thủ cuối cùng, đồng thời phối hợp với thân pháp nhanh như chớp.

“Chuẩn bị xong chưa?” Sở Phong nhẹ nhàng hỏi, thậm chí còn có chút uể oải nhường hắn ta gom đủ thời gian, điều này khiến sắc mặt của Minh Ngọc hết đỏ lại xanh.

Minh Ngọc hét lớn một tiếng, ánh sáng xanh dồn đến đỉnh điểm, thân thể như mũi tên thần phóng ra dây cung, đâm thủng cả hư không, tựa hồ muốn khiến cả không gian cũng phải sụp đổ. Không gian chỗ này trong nháy mắt đã bị vặn méo.

Ma Bàn quyền bộc phát uy thế như sấm sét!

Đáng tiếc, Sở Phong còn bá đạo hơn, nắm đấm màu vàng mang theo huyết quang nhàn nhạt nện xuống, giống như bầu trời đổ ụp xuống, đánh cho hư không nổ đùng đoàng.

Đây quả thực là uy áp của Thần linh, trấn áp cả núi sông!

Minh Ngọc sắc mặt lạnh lẽo, hắn ta vừa chạm đến đã lui, không lấy cứng đối cứng, mà là dùng kỹ xảo tránh đi mũi nhọn, sau khi sức gió của một quyền ập đến thì lại xuất kích từ phía bên cạnh, lấy thớt đá nghiền ép cơ thể đối phương!

“Vô dụng!”

Sở Phong cười nhạt vươn mình, động tác so với vượn Thần còn nhanh hơn, nghiêng người qua một bên một cách mạnh mẽ, sau đó lại như Côn Bằng trên trời giương cánh xuất kích.

Ầm!

Hai người va vào nhau, quyền ấn, đầu gối cùng tất cả mọi bộ phận đều cùng tiến công, cuối cùng phóng ra năng lượng chấn động. Minh Ngọc phun ra toàn là máu, lảo đảo rút lui.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Nhoáng một cái, hai người lại lần nữa sống mái, dính chặt vào nhau mà chém giết, giống như hai đạo ánh sáng đang dây dưa đối kháng, quyết đấu cho đến lúc phân định được kẻ sống người chết.

Ầm ầm!

Cuối cùng, Minh Ngọc bị hất bay ra xa, nện xuống một toà đài cao trong địa cung, cả người toàn là máu, thất khiếu đều chảy ra dòng máu đỏ thẫm.

Hắn ta đã bị thương nặng, xương cốt toàn thân cùng da thịt đều đau nhức kịch liệt, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng giống như đã bị nứt vỡ. Một quyền của thiếu niên đến từ Âm Gian kia đem lại cảm giác như bị Thần Núi thời tiền sử trấn áp, quả thật nặng nề đến không thể chịu nổi.

“Phụt!”

Hắn ta phun ra một ngụm máu rồi lại liều mạng vọt lên, vẫn tiếp tục chiến đấu, bởi vì hắn ta biết tại địa cung đã bị phong bế này không có người nào có thể cứu hắn ta, nếu gục xuống thì tương đương với chịu cảnh tử vong.

Ánh sáng thần thánh trên nắm tay của hắn bừng sáng rực rỡ, hắn ta không tiếc dốc cạn tinh khí thần của mình cũng muốn cùng Sở Phong chém giết, quyết một trận sinh tử.

Nhưng nắm đấm vàng của Sở Phong không gì có thể cản phá, huyết quang nhàn nhạt bao quanh còn có khả năng ăn mòn, giống như một thanh kiếm Tiên có thể trảm phá hết thảy chướng ngại, quét sạch vạn vật.

Huyết quang nhàn nhạt bao quanh nắm đấm này gột sạch tinh khí thần mà Minh Ngọc bộc phát, tan rã nó ra không còn một mảnh, đem lại kết quả đáng sợ khiến Minh Ngọc phải run rẩy.

“Ta liều mạng với ngươi!”

Minh Ngọc gầm lên giận dữ. Hắn ta có thế nào cũng không nghĩ đến mình lại bị người ta đánh tới tận cửa, ngăn trở hắn ta tại nơi này, đánh giết hắn ta đến nỗi vết thương chằng chịt, không chống cự được.

Đáng hận nhất là người này chỉ là một tên đến từ Âm Gian mà hắn ta từ trước vẫn luôn khinh miệt, thật khiến hắn ta cảm thấy khuất nhục cùng tuyệt vọng thêm gấp bội, cuối cùng mình còn phải chịu chôn thân ở chốn này nữa.

Ầm!

Sở Phong vung quyền đánh bay Minh Ngọc, tiếng xương nứt răng rắc phát ra.

Minh Ngọc liều mạng, nhưng vẫn không thể ngăn được các bước tiến công của Sở Phong, mỗi lần đều bị đánh đến lùi lại, đụng vào vách đá, sau đó không ngừng bị đánh bay ra xa, nhuộm máu cả địa cung.

Đến phút cuối cùng, hắn ta đã không tiếc tiêu hao cả hồn quang. Đây là tổn thương không thể khôi phục lại được, linh hồn bị hao tổn chỉ có thể chữa trị bằng dược thảo của Dương Gian trong truyền thuyết, bằng không loại tổn thương này sẽ khó có thể trị, tương đương với tương lai của một người đã bị chặt đứt.

Đây là diệu thuật trấn giáo của mạch Thái Vũ, uy năng cực kỳ lớn, hắn ta chỉ mới tiếp xúc không lâu, còn chưa hoàn toàn luyện thành, dù sao hắn ta cũng chỉ mới mười hai tuổi mà thôi. Cũng may dù cưỡng ép thi triển nhưng vẫn miễn cưỡng tế ra thành công!

Ầm ầm!

Nhưng Sở Phong lại không thèm thay đổi chiêu thức, vẫn sử dụng nắm đấm vàng sáng chói bao quanh bởi huyết quang nhàn nhạt, giống như có thể xẻ đôi trời xanh!

Diệu thuật của Minh Ngọc bị đánh cho tan tác, sau khi bị huyết quang nhàn nhạt quanh nắm đấm vàng bào mòn thì "bùm" một tiếng, hoàn toàn tan rã và thất bại.

“A...”

Minh Ngọc lại bị đánh bay về phía sau rồi ngã xuống đất, miệng phun ra toàn là bọt máu. Hắn ta khó nhọc mở miệng: “Không nghĩ rằng ta lại phải chết một cách uất nghẹn như vậy, đáng hận!”

Bình Luận (0)
Comment