Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2293 - Chương 2293: Thiên Tủy Luyện Kim Thân (1)

Thánh Khư Chương 2293: Thiên Tủy luyện Kim Thân (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong bĩu môi, nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Chỉ là một tên ất ơ, có thể chết trong tay ta rồi được người đời sau nhắc đến đã là vinh quang của ngươi rồi. Nếu được, ta đã tìm người thay ta đến giết ngươi, không thèm cho ngươi hưởng cái vinh hạnh này.”

“Ngươi...” Minh Ngọc tức giận đến đau cả phổi.

Hắn rất muốn hô to mấy chữ "con cá nhãi nhép", nhưng lại không cách nào nói ra được. Hắn ta đã bị đối phương đánh thành bộ dạng này, trong lòng cảm thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng, đồng thời cũng thấy hổ thẹn với thân phận truyền nhân mạch Thái Vũ của mình.

Minh Ngọc vết thương chằng chịt, xương cốt đứt đoạn, nhưng còn chả thấm gì so với nỗi đau tâm hồn bị chà đạp, bị người ta khinh thường, bị một tên đến từ Âm Gian đánh đến mức tuyệt vọng!

“Đến lúc tiễn ngươi lên đường rồi!” Sở Phong lạnh lẽo nói. Lúc này, hắn nhìn xuống Minh Ngọc với ánh mắt lạnh lùng như một Đại Ma Vương, sau đó tung đòn về phía hắn ta.

“Giết!”

Minh Ngọc không khuất phục, đột nhiên vọt lên liều chết tung một kích. Hắn đốt cháy toàn bộ tinh khí thần, hồn quang đều bị biến thành năng lượng cho một quyền này, quyền quang sôi trào.

Phụt!

Đáng tiếc, hắn ta vẫn không thể địch lại Sở Phong, bị đánh bay ra xa như một miếng giẻ rách rồi ngã uỵch xuống mặt đất, một nửa cơ thể biến mất, hoàn toàn bỏ mạng tại chính cung điện mà mình bế quan dưới lòng đất.

“Bằng ngươi cũng dám coi ta là con cá nhãi nhép, mạch Thái Vũ xem ra chả được tích sự gì.”

Sở Phong sải bước đi qua, biến ra một ngọn lửa năng lượng đốt cháy Minh Ngọc thành một đống tro tàn hình người, xử lý gọn gàng sạch sẽ.

Hắn rời khỏi chỗ này, đi về phía Thiên Tuỷ trì mà Minh Ngọc toạ quan. Mới chỉ đến gần thôi đã ngửi thấy hương thơm thấm vào ruột gan, phiến đất này toả ra sương khói mịt mùng, khiến lỗ chân lông toàn thân mở ra, cả người vô cùng thư sướng, giống như muốn mọc cánh phi thăng.

“Nơi tốt nha, không hổ là động Tiên. Chỉ cần ngồi xếp bằng trong ao cũng có thể dưỡng ra Kim Thân!” Sở Phong vui sướng.

Ngoài ra, hắn còn phát hiện trên bàn ngọc bên cạnh còn có một ít sách kinh, điều này khiến lòng hắn chấn động, vui sướng tột cùng. Thế mà còn có cả bí điển để hắn xem?

“Ta chiếm lấy chỗ này rồi tọa quan, chờ đến khi thể chất tăng đến cấp độ Kim Thân lại đi qua địa cung bên cạnh tìm đệ tử nòng cốt khác của mạch Thái Vũ để kiểm nghiệm thành quả tu luyện!”

Sở Phong cẩn thận kiểm tra một lượt, xác định bên trong địa cung quả thật không còn gì nguy hiểm mới an tâm, định bụng ở chỗ này dưỡng hồn dưỡng thân, tăng cường thể chất của bản thân.

Hắn sớm đã rải một ít đất Luân Hồi lên mặt đất trong cung điện, nên khá chắc rằng ở đây đã được ngăn cách hoàn toàn, sẽ không có gì sơ suất.

Sau đó, hắn thả Lừa tinh ra ngoài.

“Chúng ta thật sự đã xông vào động tiên Minh Hồ sao!?” Lừa tinh trợn tròn mặt, vẻ mặt như vừa thấy quỷ. Nó đi theo bên người Sở Phong cứ luôn phải phập phồng lo sợ, bởi vì ông lớn này lá gan quá lớn, không phải đang đào mộ tổ của Thiên Tôn thì cũng là đang xông vào động tiên của người ta, quá là hung tàn.

Mặc dù dọc đường đi nó luôn ton hót nịnh nọt, nhưng dù gì vẫn cảm thấy sợ hãi, hiện tại rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nó tung tăng chạy đến, chuẩn bị uống dịch Thiên Tủy cho thoả thuê. Đi theo bên người Sở Phong lâu như vậy, nó cũng dần biết nhìn hàng, dẫu sao cũng đã uống qua sơn dịch chắt lọc từ thiên hạ đệ nhất danh sơn mà.

“Đợi lát nữa đã!” Sở Phong đào thêm một cái ao khác rồi dẫn dịch Thiên Tuỷ trong ao cũ qua, chủ yếu là do ghét bỏ Minh Ngọc từng tọa quan ở đó.

Lừa tinh không quan tâm đến chuyện đó, ừng ực ừng ực uống từng ngụm lớn, cảm thấy mỹ mãn đến mức mũi muốn phun bong bóng, thấy mình hên quá là hên.

Chỉ trong nháy mắt, nó cảm giác bốn chân nóng lên, móng cũng biến thành kim loại sáng bóng, toàn thân đều đang bùng nổ đùng đoàng, thể chất cũng nhanh chóng được tăng lên.

“Đại ca, huynh thật sự là đại ân nhân của ta, có ơn giúp ta tái tạo, là cha mẹ một đời nữa của ta! Phụ thân đại nhân, xin hãy nhận của con một lạy!”

Lừa tinh vừa bái lạy vừa nói năng lộn xộn, nhưng nhìn kỹ thì thấy trong đôi mắt lừa của nó thấp thoáng tia xảo trá, rõ ràng là một cách vuốt mông ngựa khác (1) mà thôi.

(1) Vuốt mông ngựa: nịnh nọt.

Chỉ là con lừa thối này quá buồn nôn, thậm chí nhìn có còn chút hèn hèn.

Sở Phong trên người nổi một lớp da gà. Nếu con trai hắn dám làm như vậy, hắn chắc chắn sẽ bóp chết nó ngay và luôn. Hắn một cước đá văng Lừa tinh, nói: “Ta cảnh cáo ngươi, còn dám gọi bậy ta đánh cho ngươi tàn phế!”

Đồng thời, hắn còn nghiêm khắc cảnh cáo nó rằng sau này dù đứng trước mặt mỹ nữ có kích động thế nào cùng không được xưng hô lung tung, lỡ làm bại hoại thanh danh của hắn thì sao.

Lừa tinh lén bĩu môi, ngươi cũng không phải thường ba hoa chích choè trước mặt mỹ nữ sao. Còn nữa, chuyện sau này ai có thể nói trước được!

Sở Phong mới đào ra một cái ao, dẫn dịch Thiên Tủy trong lòng đất vào rồi đi xuống tĩnh toạ. Quả nhiên toàn thân thư sướng, lỗ chân lông trên dưới cũng nở ra để hút vào dịch Thiên Tủy.

Chuyện này với hắn vô cùng có lợi, dịch Thiên Tủy này mặc dù chỉ có thể xem là đặt nền móng, còn chưa có chắc chắn, nhưng cũng là thiên trân địa bảo.

Hiệu quả trị liệu của nó quả nhiên nhanh chóng bày ra trước mắt. Sở Phong trước tiên cảm nhận được khí nóng cuồn cuộn di chuyển dọc theo toàn thân, tẩm bổ khối thân thể này.

"Thiên Tủy này đã được pha loãng bằng linh tuyền trong lòng đất, bằng không ai cũng không dám xa xỉ dùng nó để tắm rửa.”

Sở Phong cân nhắc đến việc chui xuống đất tìm cội nguồn của chất dịch này rồi ăn luôn để gia tăng tốc độ tiến hóa của mình một chút, hắn không có quá nhiều thời gian để trì hoãn.

Hắn muốn trong thời gian ngắn nhất đạt được Kim Thân viên mãn.

Sở Phong biết, dù là kỳ trân bảo dịch cũng chỉ có hiệu quả ban đầu là tốt nhất, ngay cả sơn dịch của ngọn núi đệ nhất thiên hạ lúc sau cũng có tác dụng rất ít, thân thể đối với nó có kháng tính.

Xoẹt!

Sở Phong mang theo lọ đá phòng thân rồi chui vào lòng đất, đi lấy cốt dịch.

Hắn vốn là từ dưới đất xông tới, bởi vậy không hề tốn sức đã đột phá các loại cấm chế, tìm được nhánh mạch ngầm của dịch Thiên Tủy, cực kỳ cẩn thận thu thập rồi bỏ vào bên trong dụng cụ bằng ngọc.

Sau đó không lâu, Sở Phong trở lại cung điện dưới lòng đất rồi bắt đầu ăn luôn cốt dịch Thiên Tủy.

Bình Luận (0)
Comment