Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Đùng" một tiếng, thân thể của hắn giống như đang bị đốt cháy, toả ra ánh sáng chói mắt, quanh thân huyết khí sôi trào, hồn quang khuấy động, lục phủ ngũ tạng cũng đang réo ùng ục.
Hiệu quả này cũng thật quá kịch liệt, khiến cho Sở Phong cảm thấy cơ thể mình như đang bốc cháy.
“Thật là mãnh liệt!”
Hắn rốt cuộc hiểu được vì sao Minh Ngọc lại pha loãng linh tuyền rồi ngồi trong nước ao để bế quan. Thứ này quả thật quá mạnh, người bình thường đúng là không thể chịu nổi.
"Lại đến nữa nào! Ta cảm thấy vô cùng tốt, hiệu quả của dịch Thiên Tủy mãnh liệt như vậy thì chắc chỉ sau một tháng là có thể dưỡng ra cho ta một thân Kim Thân."
Sở Phong lại uống thêm một ngụm dịch Thiên Tủy rồi ngồi xuống bên cạnh bàn ngọc, bắt đầu nghiên cứu mấy cuốn kinh thư kia.
“Sách quý liên quan đến dưỡng thân dưỡng hồn?”
Sở Phong kinh ngạc. Hắn thật không nghĩ tới, sách này không phải là kinh thư nói về Hô Hấp pháp hay quyền thuật, mà là kinh thư về ôn dưỡng thân thể và linh hồn.
Tuy vậy, suy nghĩ một chút cũng thấy bình thường, truyền thừa của Thái Vũ làm sao có thể đạt đến một cách dễ dàng như vậy. Mấy thứ kiểu vậy hơn phân nửa đã trực tiếp đóng dấu vào linh hồn của đệ tử nòng cốt, chứ không cần phải đưa cho bọn họ bí điển.
Nhưng quyển sách hiếm về dưỡng thân dưỡng hồn này cũng không đơn giản, Sở Phong càng xem càng thấy mừng rỡ. Đây là phương pháp mà mạch Thái Vũ bồi dưỡng thiên tài mạnh nhất, độ trân quý còn vượt xa hắn tưởng tượng.
Nó cũng giống như bản chép tay giảng giải về con đường mạnh nhất của sư phụ Thạch Hồ Thiên Tôn vậy.
Mấy quyển kinh văn này có vài quan điểm trình bày gần giống với sư phụ của Thạch Hồ, ngoài ra cũng có điểm độc đáo riêng!
“Tuyệt không thể tả!” Sở Phong cực kỳ kích động.
Đối với người khác, có lẽ Hô Hấp pháp hay quyền kinh, kiếm phổ quan trọng hơn, nhưng đối với tán tu như Sở Phong, kiểu sách quý bàn về cách phân tích con đường cực mạnh một cách có hệ thống càng trân quý hơn.
Không hề nghi ngờ, loại kinh thư này được phổ cập cho tất cả các đệ tử trọng yếu của mạch Thái Vũ, ai cũng có thể tùy ý đọc được.
Có lẽ các Đạo thống lớn đều có kiểu sách quý như vậy, về cơ bản cũng giống nhau nên bọn họ không cần phải tận lực giữ bí mật.
“Hừm, tốt lắm. Xem qua một lượt thì đây chắc hẳn là cách thức mà Vũ Phong Tử bồi dưỡng truyền nhân, truyền đến tay của Thái Vũ thì vẫn coi như còn nguyên vẹn, không đến mức bị khuyết thiếu. Dù sao Thái Vũ cũng chỉ mới là đời thứ ba.”
Sư phụ của Thái Vũ là một vị nữ tử, là đồ đệ quan môn thu nhận từ nhỏ của Vũ Phong Tử!
“Ừng ực!”
Sở Phong vừa uống cốt dịch Thiên Tủy vừa đọc sách quý, lòng tràn đầy vui sướng. Hắn so sánh và đối chiếu lại với bản chép tay của sư phụ Thạch Hồ Thiên Tôn, rất nhiều chỗ lúc trước thấy khó hiểu lập tức được khai sáng.
“Chà, nơi này có thật nhiều chai chai lọ lọ, đều là một ít địa bảo trời sinh và khoáng vật hiếm thấy, thì ra lại có thể phối hợp sử dụng với dịch Thiên Tủy, hiệu quả còn được gia tăng.”
Sau khi đọc hết sách kinh, Sở Phong mới biết tác dụng của những khoáng vật trân quý trên bàn ngọc kia.
Có vài khoáng vật có thuộc tính gần giống với khoáng vật trong đơn thuốc mà Đông Thanh dùng để luyện chế tiểu Thiên đan.
Sở Phong không thể không về lại hồ, đổ vào một ít chai lọ chứa khoáng vật, sau đó pha trộn với dịch Thiên Tủy. Trong ao lập tức toả ra ánh sáng bảy màu, bốc lên khí lành, âm thanh thần thánh vang vọng ầm ầm.
“Thật đúng là không tầm thường!”
Sở Phong vừa nói vừa uống một ngụm dịch cốt Thiên Tủy, sau đó ngồi vào trong ao.
Dựa theo ghi chép của những quyển kinh kia, nếu như có thể chịu đựng sự thiêu đốt của cốt dịch, lục phủ ngũ tạng có thể chống đỡ được thì hiệu quả còn tốt hơn trực tiếp uống vào.
Sở Phong toàn thân đỏ bừng, máu thịt được tẩm bổ, hồn quang cũng đang dần tăng tiến, tố chất chỉnh thể đều đang không ngừng phát triển.
“Đây là cái gì?” Trong lúc lục lọi đống chai lọ đó, Sở Phong còn phát hiện ra mấy cục đá pha lê.
Hắn chỉ mới nhẹ nhàng điểm qua, nó đã lập tức hiện ra các cảnh chiến đấu, trông rất rõ ràng và chân thật, đập thẳng vào mắt.
Đây là các cảnh quyết đấu giữa Minh Ngọc và Trác Hồng, Chung Tú. Hắn ta lần lượt khiêu chiến với sư huynh, sư tỷ, quả thật rất can đảm, nhưng kết quả đều là thất bại, chênh lệch về lực lượng rất lớn.
Đây chính là pha lê ký ức, ghi chép toàn bộ chi tiết lúc đó.
Minh Nguyệt vẫn còn ở cảnh giới Tố Hình, mà hai người kia đã sớm tấn thăng cảnh giới Kim Thân.
“Chênh lệch một cảnh giới thì không thể đánh thắng sao?” Sở Phong nhìn chằm chằm những hình ảnh kia, thanh âm cũng được truyền vào trong tai.
Hắn khẽ gật đầu, chuyện này cũng coi là bình thường. Dù sao Chung Tú, Trác Hồng cũng là đệ tử nòng cốt, thiên tư tất nhiên đều siêu phàm. Minh Ngọc thấp hơn bọn họ một cảnh giới, dĩ nhiên không phải là đối thủ.
Nếu muốn chiến đấu vượt cảnh giới thì chắc chắn phải có điều kiện tiên quyết là thiên tài quyết đấu với người bình thường, vậy dĩ nhiên không có vấn đề.
Nhưng nếu như hai bên đều là nhân vật có bản lĩnh, mấy thứ như căn cốt cũng tương tự, vậy thì bên có cảnh giới thấp hơn làm sao có thể chiến thắng được bên có cảnh giới cao hơn được. Bình thường tới nói, tất nhiên sẽ dẫn đến kết cục bại vong!
Sở Phong cảm thấy lý do này khá ổn thoả, mình tốt nhất vẫn nên ở chỗ này đạt được Kim Thân đã rồi mới đi tìm hai người kia “luận bàn”, lại kiểm nghiệm thành quả của bản thân!
“Sư đệ, đệ an tâm tu hành đi. Mấy tháng sau ta và sư huynh Chung Tú của đệ còn phải đi chiến trường rèn luyện chân thân, dịch Thiên Tủy đối với chúng ta hiệu quả không lớn. Sư tổ nói bất luận dẫu là kẻ mạnh nào muốn trưởng thành đều không thể thiếu rèn luyện, ngộ ra chân lý giữa lằn ranh sinh tử, phải chiến đấu cho đến khi máu huyết chảy tận, vì vậy cần tiến vào một chiến trường cỡ lớn thật tàn khốc...”
Đây là lời của Trác Hồng được lưu giữ lại trong pha lê ký ức, bọn họ muốn đi chiến trường. Ngày nay thiên hạ đại loạn, đúng là cơ hội tốt nhất để mấy người như bọn họ rèn luyện bản thân.
Chung Tú nói: “Sư môn đã ban thưởng bùa Thế Tử (2), ý là muốn chúng ta xuất sư, trước khi tiếp xúc với phấn hoa phải thành Thánh, rèn luyện chính mình đạt đến trạng thái mạnh nhất mà Dương Gian cho phép. Bằng động tiên ở Minh hồ này không thể làm được, chỉ có thể đi chiến trường, đi ra thế giới bên ngoài để nắm giữ cơ hội cuối cùng này.”
(2) Bùa Thế Tử: bùa chết thay.