Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong lúc nhất thời, Cổ Trần Hải cảm thấy bản thân khó mà tiếp thu nổi, Thanh Thi tiên tử của lão đâu? Làm sao trong nháy mắt đã bay đi rồi, đây là con mắm nào, mợ nó, lão quả thực muốn giết người!
Sau khi lão Cổ tỉnh táo lại liền bắt đầu di chuyển quan tài đá, đụng thẳng về phía lừa tinh, muốn ăn thua đủ với con lừa vô sỉ này, mối này nhất định phải thanh toán, có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục!
Nhưng lừa tinh đã hành động trước một bước, nó đứng ra nói: “Lão Cổ, ngươi tránh ra một bên cho ta, nếu còn tiếp tục bám dính, ta liều mạng với lão!”
“Lão phu liều mạng với ngươi trước!” Cổ Trần Hải phẫn nộ, thật sự muốn phát điên, ngày hôm nay, các loại đại hỉ đại bi thi nhau lên xuống khiến tâm tình cả người lão suýt chút nữa đã tan vỡ.
“Đại Đức, Sở Phong, cứu mạng a, lão Cổ điên rồi, ta thật sự không phải Thanh Thi tiên tử!” Lừa tinh kêu gào thảm thiết.
Sở Phong tranh thủ ra tay, mạnh mẽ ép hai người tách ra.
“Con lừa ngu dốt, mi câm miệng cho ta, ta đương nhiên biết mi không phải nàng ấy, ta chỉ muốn trừng trị mi a!”
“Lão Cổ, ngươi đây là thẹn quá hóa giận, nhớ nhung bám riết không nỡ rời ban nãy đâu?” Lừa tinh gào lên.
“Bing bing bang bang...”
...
Mảnh đất này loạn một hồi, nếu không phải lừa tinh mấy lần kêu cái tên Sở Phong, Cổ Trần Hải chắc chắn sẽ không dừng tay. Lúc này đại não của lão Cổ vẫn chưa vận chuyển xong thông tin, cảm giác có chút loạn, nhưng cuối cùng vẫn là nắm rõ được tổng thể, trong nháy mắt liền ngộ ra... bản thân lão đã gặp được hai người chuyển thế!
Loại chuyện này... thực đúng là không có thiên lý!
Toàn bộ dương gian có bao nhiêu người chuyển sinh? Có lúc cả mười thế cũng chưa gặp được một người, vậy mà ngày hôm nay, lão liền một lúc đã gặp được những hai người, đây cũng được tính là kỳ tích đúng chứ!
Đặc biệt là, tên nhãi con khốn kiếp Cơ Đại Đức không phải từng đối diện với thợ săn luân hồi rồi hay sao? Vậy mà có thể thoát khỏi thăm dò, một đường bình an vượt ải mà tới, đây rốt cuộc là chuyện gì? Cổ Trần Hải bỗng nhiên cảm thấy não mình không đủ dùng, chủ yếu là ngày hôm nay lão đã tức giận không nhẹ, vừa phẫn nộ vừa xấu hổ đến không chịu nổi.
Lừa tinh cuối cùng cũng thành thật, bị Sở Phong đánh cho một cái, hiện tại vẫn đau đến nhe răng nhếch miệng.
Sở Phong đã tin chắc lừa tinh là một vị cố nhân của hắn, là một người chuyển thế, sau khi đối phương phá vỡ mê chướng luân hồi trong lòng, ký ức cùng sự tình kiếp trước đều khôi phục, hắn rõ ràng cảm ứng được một luồng khí tức luân hồi trên người nó.
Đây là một cỗ năng lượng nào đó không ngừng tẩm bổ toàn thân của lừa tinh, người khác không cảm giác được, nhưng mà Sở Phong lại có thể cảm ứng đến!
Lúc trước, khi đối mặt với vị tiểu thư mà Đông Thanh bảo vệ, hắn đã có loại cảm ứng này, bởi vì hắn chính là luân hồi giả mang theo nhục thân, cái này giống như một loại thiên phú đặc hữu đời này của hắn.
“Huynh đệ, là ta a, hổ Siberia, Đông Bắc Hổ, là Hổ ca của ngươi a!”
Lừa tinh ở đó tươi cười, khóe miệng chảy máu lộ ra dáng vẻ vừa bưu hãn vừa phóng khoáng, tất nhiên, khí chất có thay đổi như thế nào đi nữa thì lúc này nó vẫn đang trong dáng vẻ của một con lừa.
Sở Phong lại cảm thấy đau thận một trận, hắn biết lừa tinh không phải là lão Lư – Lữ Phi Dương thì chính là Đông Bắc Hổ hoặc cóc Âu Dương Phong, một trong ba người đó.
Hơn nữa, đang trong quá trình nghi ngờ lừa tinh là một trong hai người Đông Bắc Hổ hoặc Lữ Phi Dương, Sở Phong càng cảm thấy đối phương giống Đông Bắc Hổ, người trước tham sống sợ chết, người sau thì lại không có tiết tháo.
Lúc trước, trong trận chiến bên dưới Côn Lôn, Đông Bắc Hổ vậy mà tự xưng là Hổ Siberia, đứng về liên quân phía tây, kết quả xem xét tình huống thấy không đúng, trong nháy mắt đã làm phản, tự xưng mình là Đông Bắc Hổ, thuộc về trận doanh phía đông, cùng truy sát Schiele và Hắc Long phía tây...
“Ta biết ngay là ngươi!” Sở Phong muốn tẩn nó một trận!
“Huynh đệ đừng tức giận, những gì ta nói có một số chính là sự thật, chủ yếu là để phòng bị lão Cổ a, tên cháu trai đó không phải thứ gì tốt, dám thương nhớ đại tẩu, bất luận là Thanh Thi tiên tử hay là Lạc Âm, lão già kia có khả năng nhúng chàm sao? Ta đây muốn cho lão một bài học!” Đông Bắc Hổ nghiêm túc lên tiếng.
Lão Cổ nghe xong lại càng tức giận, muốn liều mạng với nó.
“Ở vùng đất luân hồi, ta thực sự nhìn thấy Thanh Thi tiên tử, nàng ta nhớ lại kiếp trước kiếp này, biểu tình vô cùng phức tạp, danh xưng là đệ nhân thời tiền sử, thiên phú chấn động cổ kim, vậy mà lại mơ mơ hồ hồ sinh ra em bé...”
“Đợi một chút, mi nói cái gì?!” Lão Cổ vừa tức giận vừa mạnh mẽ ho khan, lão cảm thấy bản thân đã nghe được thông tin động trời nào đó, tin tức này khiến tâm tình lão kém đến mức suýt chút nữa đi đời nhà ma.
“Ngươi đi qua một bên, ta đang phiền đấy!” Đông Bắc Hổ không muốn để ý đến lão.
“Mi thì phiền cái gì, mau nói rõ cho ta, Thanh Thi đâu, nàng ấy sao lại sinh em bé, nàng đang ở đâu!?” Lão Cổ tức đến nỗi nhảy dựng.
Đông Bắc Hổ cả giận đáp: “Ngươi không nhìn thấy Hổ gia ta bị hủy dung hay sao? Trở thành cái dáng vẻ méo mó sứt sẹo như này đã đủ khiến ta phát điên rồi, lão còn nói không phiền?!”
Hắn ta vốn dĩ là hổ, bây giờ lại chuyển thế thành lừa, chính xác là đang nén giận, nhất là khi nhớ lại tại sao bản thân lại biến thành dáng vẻ như thế này, hắn ta lại càng tức đến hộc máu, không ngừng trù ẻo con lừa thối Lữ Phi Dương!
Lão Cổ quát: “Ngươi muốn điên? Lão phu mới là người muốn điên đây! Ngươi đừng có vòng vo tam quốc, ta nói cho ngươi biết, một khi lão phu đã điên lên thì ngay cả bản thân lão phu cũng phải sợ hãi!”
Sau đó, lão lại phẫn nộ mà rống: “Ngươi thì hủy dung chỗ nào, đầu lừa mặt lừa chẳng phải chính là dáng vẻ này hả!?”
Đông Bắc Hổ mặt buồn rười rượi, nói: “Ăn nói hàm hồi, ta là hổ, là Hổ Vương chân chính, uy phong lẫm lẫm, sát khí xung thiên!”
“Con lừa ngu ngốc, bản thân đã là cái dạng gì mà còn không biết hả?” Lão Cổ rống lại hắn ta.
“Ta... cút mợ nhà lão đi!” Đông Bắc Hổ giận đến trực tiếp đá hậu.
Nó không khỏi nghĩ đến sự việc đã trải qua ở nơi cuối cùng của vùng đất luân hồi, ngay thời khắc từ biệt, vốn dĩ đám huynh đệ đều rất thương cảm, cũng rất đau đớn, không biết lúc này chia tay đến bao giờ mới có thể gặp lại đám người Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu, Âu Dương Phong, bởi thế mà rất quý trọng khoảnh khắc ấy.