Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Xem chút tiền đồ này của ngươi đi, lão quỷ già như thế còn học người ta tranh giành tình nhân!” Sở Phong càng nói càng tức, nếu như đây không phải Tần Lạc Âm thì cũng thôi đi, nếu như là thật, vậy thì lão quỷ này dựa vào cái gì mà ghen tuông với hắn! Thế là Sở Phong quát lên: “Ngươi... đi càng xa càng tốt cho ta!”
“Tiểu tặc, ngươi quá vô sỉ, không có việc gì liền nhớ thương hồng nhan tri kỷ của lão phu, hừ hừ, ta liều mạng với ngươi!”
Lão Cổ quả thực ra chiêu, quan tài đá tỏa ra huyết quang rực rỡ, trong lúc nhất thời, không khí trở nên ác liệt cực kỳ.
Sở Phong cảm thấy thận đau, chuyện này gọi là gì a, một lão quỷ không liên quan làm loạn cái gì, chỗ này làm gì có chỗ cho lão xen vào!
“Cút! Lão Cổ, ta đang xác định người này có phải Tần Lạc Âm hay không, ngươi đừng cản ta!”
Nói rồi liền đặt tay lên trán lừa tinh, trực tiếp sưu thần, muốn nhìn đến chân tướng cuối cùng. Trong nháy mắt, Sở Phong ngây dại, ban nãy hắn thấy được hình ảnh trên đoạn cuối của con đường luân hồi, nhìn thấy một cỗ tiên ảnh phát sáng.
Đó là Tần Lạc Âm sao? Không, tiên ảnh kia còn hoàn mỹ hơn cả Tần Lạc Âm, xinh đẹp không tì vết, là hồn quang của một người sau khi giải thoát đã hiện ra dung mạo vốn có.
“Thanh Thi, thật sự là nàng a, tim lão phu đau,...” Lão Cổ cũng lao đến, quan tài đá áp vào trên trán lừa tinh, nhìn thấy một tổ dấu ấn tinh thần như vậy.
Cổ Trần Hải chỉ tay lên trời thề, nói: “Trời xanh ở trên, Thanh Thi a, lão phu nhất định sẽ tìm Chuyển Linh Quả cho nàng, có thể để nàng khôi phục thân phận nữ nhi, cam đoan Thanh Thi tiên tử lại có thể tái hiện nhân gian!”
Trong nháy mắt, lừa tinh rùng mình một cái, nhịn không được quay người đá hậu một cước, đạp bay quan tài đá ra khỏi người mình.
Trong lúc ấy nó cũng lên tiếng: “Chuyển Linh Quả vẫn nên giữ lại cho ngươi ăn một mình đi, ta như thế này rất ổn!”
Bộp!
Sở Phong vỗ vào sau gáy lừa tinh một cái, dấu ấn tinh thần mà hắn nhìn thấy trước đó nhanh chóng biến mất, sau đó, hắn lại nhìn thấy các loại hình ảnh trong đó, nhìn thấy thân ảnh của đám Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu, Tần Lạc Âm,...
Lừa tinh kêu lên một tiếng quái quái, sau đó nhanh chóng hất đầu, thoát khỏi ma trảo của Sở Phong, sau đó chạy trốn ra xa.
Nó kêu lớn: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi muốn làm cái gì, ngày xưa ta chính là Thanh Thi tiên tử, đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, ngươi dám khinh nhờn bổn tiên tử? Lão Cổ, còn không mau hộ giá!”
Mợ nó, quả nhiên có gì đó kỳ lạ, thật sự gặp quỷ, Sở Phong tức giận không nhẹ.
Lão Cổ lập tức chấn động quan tài, phẫn nộ kêu lên: “Cơ Đại Đức, ngươi ức hiếp người quá đáng, lão phu ở đây, há lại để ngươi diễu võ giương oai!”
Sở Phong nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại còn lộ ra nụ cười nhẹ, nói: “Lão Cổ a, ta thấy ngươi cũng là cô đơn lẻ loi, đáng thương côi cút. Được rồi, ngươi hãy chăm sóc tốt vị mỹ nhân đệ nhân thiên hạ này đi, ta không quan tâm nữa.”
Hắn xoay người rời khỏi, ngồi ở phía xa, ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
“Thanh Thi!” Lão Cổ khó chịu. Lão đang ngẫm xem ở chỗ nào có Chuyển Linh Quả, thứ đồ này quá quý hiếm, dương gian hình như cũng chỉ có hai cây, ngày hôm nay không biết có còn ở nguyên vị trí hay không, có bị người ta chém đứt hay chưa.
Lão Cổ rất kích động, cũng rất bực bội, lê quan tài đi đến bên cạnh lừa tinh, lề mà lề mề, di chuyển chậm rãi cẩn trọng, thế nhưng vẫn bị lừa tinh một cước đá bay, đụng chạm đến loảng xoảng.
“Ta cảnh cáo ngươi, lão quỷ, ta với ngươi không quan hệ, ngươi đừng đụng vào ta!”
Lão Cổ lại tiếp cận về phía trước, nhắc lại chuyện xưa năm đó, đồng thời cũng giải thích, lúc trước đi cướp Thanh Thi hoàn toàn là do vừa gặp đã mến, thế nhưng lão cũng phải trả cái giá đắt, bị đánh đến mất nửa cái mạng!
“Thanh Thi...” Lão Cổ khẽ gọi, âm thanh kia thực sự khiến người ta nổi hết cả da gà da vịt, chất giọng khàn khàn đầy lưu luyến, khiến Sở Phong ở phía xa cũng không khỏi dùng sức xoa xoa hai cánh tay.
“Má, gia chịu không nổi nữa, ta thừa nhận ta có tội, ta thừa nhận mình không phải là Thanh Thi tiên tử, lão Cổ biến thái ngươi mau cút sang một bên cho ta!”
Kết quả là, lừa tinh cuối cùng cũng không thể chịu nổi sự “thâm tình” của Cổ Trần Hải, trực tiếp từ bỏ giả bộ, chính mình nhanh chóng thừa nhận.
Bời vì chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ dính quánh như keo của Cổ Trần Hải, lông lừa khắp người nó đều dựng ngược, da lừa cũng nổi lên cả ngàn cục da gà, nếu còn tiếp tục giả bộ, e là nó sẽ nhảy lên chạy mất.
“Nói, ngươi đến cùng là kẻ nào?” Lúc này Sở Phong mới lên tiếng, ban nãy hắn không nhìn thấy được thứ sâu nhất trong tinh thần não hải của lừa tinh, vẫn còn chưa xác nhận được nó là vị cố nhân nào của mình.
Chỉ có điều, dựa vào tính cách không tiết tháo như này, hắn có thể đoán chắc được là một trong hai người.
Về phần tâm trạng của lão Cổ lúc này, kia quả thật là...
“Đại Đức, ngươi rốt cuộc là người nào a, là vị Sở huynh đệ kia của ta sao?” Lừa tinh hấp tấp chạy qua chỗ Sở Phong, nó có một loại cảm giác, người này chính là... Sở đại ma đầu!
Sau khi nó khôi phục ký ức kiếp trước, trong chốc lát đã nhớ đến rất nhiều chuyện, sau đó căn cứ vào các loại biểu hiện của Cơ Đại Đức, loại tính cách này, cùng với các thủ đoạn mà hắn dùng để nhắm vào Thái Võ, bảo đảm xác thực chính là người kia.
Thậm chí nó cảm thấy các loại hành động và cử chỉ ngôn ngữ của Cơ Đại Đức đều giống y như đúc với Sở đại ma đầu của âm gian.
Điểm duy nhất khiến nó cảm thấy quỷ dị chính là, thiếu niên có gương mặt non nớt trước mắt nó, vậy mà rất giống với Sở Phong của kiếp trước, rốt cuộc thì hắn đã chuyển thế như nào mới làm được như vậy? Quả đúng là thấy quỷ!
Cứ như vậy trong nháy mắt, nó từng chút một hoài nghi, đây có phải là một cái bẫy hay không, có người cố ý hành động như thế? Chỉ có điều rất nhanh nó lại nghĩ lại, có lẽ không đến mức như vậy.
Nó chỉ chuyển sinh thành một con lừa a, ai lại đi nhằm vào nó cơ chứ?
“Ngươi lại là người nào, mau mau thẳng thắn thừa nhận, đừng chờ ta đến gọt ngươi!” Khóe miệng Sở Phong co giật, âm thầm nghiến răng, bởi vì con lừa tinh này quá ghê tởm, lúc này đã giải trí lên đến đầu của hắn rồi.
Đương nhiên, tâm tình còn hỏng bét hơn cả hắn chính là lão Cổ, lúc này cả người đều choáng váng, ngơ ngác im lặng đứng bên cạnh, bất động ngồi trong quan tài, có chút ngẩn ngơ!
Đây là tình huống ra làm sao?!