Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2312 - Chương 2312: Mỹ Nhân Đệ Nhất Thiên Hạ (1)

Thánh Khư Chương 2312: Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thanh Thi, chính là vị thiên nữ của Mộng Cổ Đạo mà Cổ Trần Hải nhớ mãi không quên, là mỹ nhân đệ nhất thời tiền sử, phong thái tuyệt thế, trước kia lão Cổ nhắc đến trước mặt Sở Phong không chỉ một lần.

Hiện tại, Cổ Trần Hải bị cục diện trước mắt làm cho trấn kinh và phẫn nộ đến cực điểm, tức đến hổn hển.

Thậm chí là, lão còn rất muốn khóc một trận!

“Mộng Cổ Đạo bị hủy diệt, tổ sư bị ép phải tiến vào con đường luân hồi, nhưng khi đối đầu với Võ Phong Tử vẫn không thể xoay chuyển càn khôn như cũ, toàn bộ đàn tràng đều bị mai táng trong ánh sáng ấy, ta... được sư tổ đưa đi chuyển sinh, tự quên mất chính mình.”

Lừa tinh giống như mê sảng, khuôn mặt tràn ngập bi thương, Sở Phong trông thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc đến trợn mắt há miệng, toàn thân đều muốn run lên, chuyện này quả thực khiến hắn... khó mà tiếp thu nổi.

Cổ Trần Hải lại kinh sợ vô cùng, sau đó kêu lớn một tiếng. Hiện tại lão rất nóng nảy và lo âu, mất cả lúc lâu, tuy trong lòng có vô vàn lời muốn hỏi, thế nhưng một câu cũng không thể thoát ra khỏi miệng.

Mãi sau đó, lão mới khàn khàn giọng nói: “Lão phu muốn... khóc lớn một trận!”

Vách quan tài đá chấn động, Cổ Trần Hải phẫn nộ công tâm, lão căn bản không thể chịu được, dựa vào cái dáng vẻ hận trời hận đất của lừa tinh, lão đã sớm biết nó chính là giống đực!

Sau đó, Cửu U Chích lại ngột ngạt mà gào thét, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, người thường rất khó hiểu ngôn ngữ thời tiền sử, lão ở đó mà bộc phát vô số oán giận trong lòng.

“Ngươi chính là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn khi chuyển sinh, vẫn là giống cái thì tốt a, vì bất luận là chủng tộc nào thì chắc chắn sẽ có một ngày tu luyện thành hình người. Nhưng mà hiện tại a, lão phu đợi cả thiên cổ, chỉ muốn lại gặp mặt một lần, thế nhưng mà.... a!”

Cổ Trần Hải gần như bị kích thích đến nghiêm trọng, giận dữ vô biên, cử chỉ quả thật giống phát điên.

Mà bên cạnh, trong lòng Sở Phong cũng cảm thấy lạnh lẽo, đây rốt cuộc là tình huống gì? Tần Lạc Âm gặp nạn, sau khi đầu thai lại biến thành dáng vẻ như thế này, mẫu thân của tiểu đạo sĩ lại chuyển sinh thành hình thú?

Chuyện này khiến toàn thân Sở Phong cứng ngắc, khi đối mặt với lừa tinh, tâm tình của hắn... quá phức tạp, thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt, phải chào hỏi như thế nào đây?

Đều nói là trời cao vô tình, có đôi khi còn khắc nghiệt đến tàn khốc, tình cảnh lúc này... thật sự giày vò con người.

Hiện tại xem ra, thiên tâm quả nhiên khó dò. Trên con đường luân hồi này, những thứ khủng bố trên đó không chỉ có máu và xương, ngoài ra còn có thứ tàn khốc hơn, chính là giết chết lòng người!

“Một trận chiến năm đó, tổ sư ngươi tiến vào luân hồi, bỏ qua tương lai của bản thân, vượt qua thời không, trở lại dương gian, quả là đáng tiếc đáng than đáng buồn.” Lừa tinh tự mình lẩm bẩm tại chỗ, tinh thần uể oải, không khí xung quanh bí bách không gì sánh được.

Trong lòng Cổ Trần Hải có một luồng uất ức tăng vọt, lão nhớ đến Thanh Thi của thời tiền sử, đã từng có suy nghĩ vô tận, mong chờ khoảnh khắc gặp lại người ta khi chuyển thế, thế nhưng lúc này lão chỉ muốn phần ký ức này biến mất lập tức.

“Lão phu cũng không sợ mất mặt, ai cũng đừng khuyên ta, trước hết cứ khóc một trận đã, hu hu...”

Lão cổ khóc cực kỳ thương tâm, sụt sùi thút thít, đáng thương không gì sánh được.

Năm tháng đúng là ma quỷ, lão vừa khóc lớn vừa chửi rủa, nếu như thời tiền sử không mất đi, không tống táng hết thảy, vậy làm sao sẽ có cảnh như ngày hôm nay?

Hơn nữa, lão còn mắng lớn Võ Phong Tử một trận, mắng ông ta bá đạo tàn nhẫn, ngay cả đệ nhất mỹ nhân thiên hạ cũng không bỏ qua, vốn không có chút thù hận nào, nay lại như kẻ thù một mất một còn.

Lão còn chưa khóc xong lại tiếp tục bi thương, bày ra dáng vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc, quay cuồng trong quan tài, chấn động đến nỗi khiến vùng đất này đến ầm ầm kêu vang, giống như động đất sóng thần vậy.

Tâm tình lúc này của Sở Phong... hắn không khỏi thở dài một tiếng, cũng không cần nhắc nữa. Mẫu thân của con hắn biến thành dáng vẻ như thế này, hắn còn chưa biết nên khóc thế nào, vậy mà lão lệ quỷ thời tiền sử bên cạnh hắn đã khóc lóc ỉ ôi thương tâm gần chết, khóc khàn cổ vẫn chưa khóc xong, hắn làm gì còn chỗ nào để nói lý?

Mà nếu nói thì phải nói cái gì bây giờ? Trong lòng Sở Phong có đủ chua cay mặn ngọt đắng, trong lúc nhất thời ngũ vị dâng trào, các loại tư vị xông lên đầu.

Theo lý mà nói, hắn và Tần Lạc Âm là vì ngoài ý muốn cho nên mới đến với nhau, lúc đầu cũng không trải qua những đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, mãi về sau mới cùng nhau trải qua một số chuyện.

Thế nhưng mà, nhìn thấy khung cảnh trước mắt này, hắn vẫn là không chịu nổi, phải chăng là ông trời cố tình tra tấn người ta đúng không?!

“Được rồi, ngươi đừng khóc nữa, nghe mà phiền muốn chết! Sở Phong vỗ vỗ vách quan tài, chịu không nổi lão gia hỏa này nữa, theo lý mà nói thì hắn mới chính là khổ chủ, hắn mới là người nên thương tâm, kết quả nước mắt kia đều là do lão lệ quỷ bên cạnh hắn khóc ra, đây rốt cuộc là cái thói đời gì!

“Ngươi quản trời quản đất, còn muốn quản ta khóc lóc rơi lệ hay sao? Lão phu ta buồn bã thương tâm, tiếc thay hồng nhan một thời, bây giờ lại rơi xuống nông nỗi này, ta chịu không nổi nữa, chính là muốn khóc một trận đấy!”

“Khóc lóc cái gì, đây là ... của ta, ài!” Sở Phong thực sự không nói nổi nữa, vốn dĩ gặp lại cố nhân là một chuyện đại hỉ, khiến hắn có thể vui đến nhảy lên, thế nhưng hiện tại, hắn hận không thể.... đập đầu vào tường, còn không bằng chưa từng gặp gỡ!

Nếu như không biết, cũng sẽ không đến mức rơi vào tâm trạng khó chịu như thế này!

Chỉ có điều, Sở Phong muốn khóc nhưng lại không khóc nổi, nguyên nhân chủ yếu chính là, loại chuyện này... hình như hắn đã trải qua một lần, hắn nghĩ đến chuyện xưa, lúc còn ở dị vực.

Lúc ấy, tiểu đạo sĩ khóc tang, nói tất cả mọi người đều chết rồi, khóc đến nỗi mắt hắn cũng phải đỏ theo, nhịn không được mà rơi lệ, hôm nay không phải đã gặp mặt rồi sao?

Mợ nó!

Cứ như thế, trong nháy mắt Sở Phong đã không còn thương cảm gì nữa, bởi vì hắn có chút nghi ngờ, một tay túm chặt lừa tinh, sau đó đặt tay lên xương trán của nó, muốn thăm dò tỉ mỉ một phen.

“Ngươi muốn làm cái gì?!”

Lừa tinh vẫn chưa phản kháng thì lão Cổ đã trợn ngược mắt, một tiếng hét bùng lên, khiến nơi này chấn động đến rung chuyển, liều mạng đánh tới, bảo vệ trước người lừa tinh.

Bình Luận (0)
Comment