Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lão giả nhẹ nhàng lên tiếng, đồng thời giơ cao ấm đá cao cỡ bốn tấc trên tay, dáng vẻ trịnh trọng nói tiếp: “Các ngươi có biết hay không, dương gian chúng ta cũng có một món chí bảo cứu cực, chất liệu chính là bằng đá, cho dù đã biến mất trong năm tháng từ lâu, nhưng mà theo truyền thuyết của nó, thứ đó cực kỳ huy hoàng, lực công kích phải nói là độc nhất vô nhị, trong lưu truyền của cường giả cứu cực còn được xưng là nhất khí chấn dương gian, áp chế mấy thời đại!”
Những lời này đối với những tiến hóa giả mà nói thì quả thật rất có sức hấp dẫn, tất cả đều dừng chân lắng nghe, bởi vì bọn họ chính xác đã từng nghe sư tổ trong môn phái giảng qua về một vài binh khí trong lịch sử thời tiền sử, có đề cập đến một món cổ khí như vậy, hình như là bằng đá, tuy nhiên lại không giảng giải tường tận.
“Các ngươi có biết cái gì gọi là thời đại Táng Tiên? Nếu không có món cổ khí hoành ép dương gian, chúng ta chắc chắn sẽ thất bại, trận chiến năm đó hoàn toàn nhờ vào nó mà đánh bại Tiên Tộc, khiến bọn chúng rơi vào bụi trần của dòng chảy lịch sử.”
Sở Phong hoài nghi, không có loại suy đoán như vậy, nếu như Tiên Tộc không phải thất bại mà chỉ bị ngăn cách bởi một mảnh thời không khác thì sao? Đến tột cùng người dương gian có thẳng lợi hay không thì cũng chưa thể xác định.
Lão giả kia lại nói: “Các ngươi phải biết, thứ ban nãy ta nói chính là khí vật vô địch tuyệt thế, được xưng là chí bảo có thể trấn áp Tiên Tộc, được Thông Thiên Tiên Bộc chấn ra ngoài, mà ấm đá trong tay ta, tuy rằng đã tổn hại, nhưng nếu có thể sửa chữa tốt, ai dám nói đây không phải là bảo vật thứ hai chứ?”
Sở Phong nghe xong liền cảm thấy cạn lời, hắn gõ gõ quan tài nhỏ trong tay áo, hỏi thăm Cổ Trần Hải, khí vật bày bán ở nơi này có đáng tin không?
“Thời đại tiền sử, nơi này cũng có người từng vớt qua món đồ như thế, trong đó có một số thật sự là Thông Thiên Tiên Bộc trùng kích ra, nhưng mà vàng thau lẫn lộn, bảo bối hoàn toàn phải dựa vào nhãn lực của chính mình, đến thời đại này liền không nói trước được, không biết độ uy tín của bọn họ như thế nào.”
Quầy hàng chỗ này của lão giả có rất nhiều người tụ tập, một số tiến hóa giả nhao nhao cần đến tay, cần thận dò xét một phen, sau đó rất nhiều người liền nhíu mày, trầm mặc không nói.
Thứ đồ vật này xác thực rất cổ xưa, hơn nữa bên trong có khắc rất nhiều phù hiệu đại đạo phức tạp khó dò, nhưng lại là không trọn vẹn, như ẩn như hiện.
Sở Phong đưa mắt nhìn lại, phía trước các quầy hàng đều có rất nhiều người, bao gồm cả đám người Lâm Nặc Y, Bằng Hoàng, Ánh Vô Địch, Chung Tú,... ai ai cũng đang lựa chọn, muốn mua vật phẩm.
“Lão Cổ, ngươi cảm thấy thế nào, khí vật ở nơi này đều không đơn giản a, hơn nữa rất nhiều người cũng xác định muốn mua?”
“Tất nhiên, nếu như cầm trong tay một khí vật vớt được từ trong Tiên Bộc, tọa quan và tiến hóa ở trong thác nước sẽ có hiệu quả gấp bội, làm ít công to, đây chính là tổng kết của các vị tiền bối.”
Không ngờ lại có loại nguyên do như vậy, Sở Phong khẽ giật mình, khó trách người ở nơi này lại nhiều như thế, hễ là tiến hóa giả đến Thông Thiên Tiên Bộc đều mong muốn tìm một món đồ thích hợp cho mình.
Đột nhiên, phía xa truyền đến tạp âm, một đoàn tiến hóa giả chen chúc đi qua.
“Mẫu Kim Lô?!”
“A, vậy mà có loại đồ như vậy, không quan tâm nó là thật hay giả, chỉ nói riêng chất liệu thôi đã đủ khinh thường hết thảy những món còn lại ở nơi đây, là thứ vô giá a!”
“Trời ạ, không ngờ thứ này lại là Thời Quang Mẫu Kim, loại vật liệu cứu cực này còn quý hiếm hơn tất cả những Mẫu Kim khác, bao nhiêu thời đại trôi qua cũng chưa chắc đã có thể xuất hiện một lần.”
Cách đó không xa, tiếng kinh ngạc liên tiếp vang lên, dẫn đến chấn động lớn.
Quầy hàng kia chỉ có một tấm chiếu rơm, ngồi bán là một nữ tử trung niên, miệng khép chặt, cái gì cũng không nói, toàn bộ đều dựa vào vật phẩm để thu hút người.
Ai cũng không ngờ được rằng, loại địa phương này lại có loại khí vật như vậy xuất thế!
Trong ấn tượng của mọi người, đồ vật nơi này đều là chín giả một thật, phần lớn đều là đồ mô phỏng, hiện tại có người cầm ra một cái lô được luyện chế từ Thời Quang Mẫu Kim, không khỏi khiến người ta kinh ngạc.
Cho dù là giả bộ thì cái này cũng đủ dọa người, đủ khủng bố, chất liệu này a, đừng nói là bọn họ, mà ngay cả Đại Năng cũng phải thương nhớ a.
Trương truyền Thời Quang Mẫu Kim chứa mảnh vỡ thời quang, có chứa vết tích đại đạo tương ứng, nếu quanh năm dùng huyết nhục ôn dưỡng, lấy hồn quang giao hòa, có thể cảm ngộ được lực lượng thời gian!
Ai có thể không để ý? Loại chất liệu này quá khiếp người, đừng nói dùng nó để tạo thành binh khí, cho dù chỉ là nguyên phôi cũng khiến người ta đỏ mắt, dẫn đến sự tranh đoạt của cả môn phái.
Kết quả, nơi này lại xuất hiện một cái lô cao bằng nắm đấm được đúc từ chất liệu kia, làm sao có thể không dẫn đến rung động?
“Lô này vớt được từ trong Thông Thiên Tiên Bộc.” Nữ tử trung niên nọ mở miệng, chỉ nói duy nhất một câu, cực kỳ kiệm lời.
Hình dáng của nó rất cổ xưa, xung quanh có lực thời quang lượn lờ, bản thân nó tuy rằng đơn giản, thế nhưng bên ngoài lại có một vầng sáng kinh người.
Lúc này, tiểu lô cao bằng nắm đấm kia đã rơi vào trong tay Ánh Trích Tiên, nàng ta đang cẩn thận dò xét, những người khác thì vây quanh chỗ đó, ai cũng muốn tự tay thăm dò một chút.
Sở Phong đến gần, đứng bên ngoài đám người, cẩn thận thể ngộ, hoàn toàn cảm nhận được sức mạnh của thời gian, giống như cả người đang ở trong hỗn loạn thời gian.
Cái lò này quá quý giá, quả thực vô giá, không nói đến người khác, ngay cả Sở Phong cũng muốn đánh lén, trực tiếp cướp sạch.
Không cần nghĩ đến, đấu giá hoặc tranh đoạt bình thường, hắn hoàn toàn không chen vào được, hơn phân nửa sẽ không chiếm được côi bảo này. Thứ này đủ để Thiên Tôn, thậm chí là đại năng siêu nhiên cũng phải đỏ mắt.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, nữ nhân trung niên kia rốt cuộc là ai? Tại sao bà ta lại đặt thứ tạo hóa này lên chiếu, bày bán như bán hàng vậy?
Bình thường mà nói, phàm là tiến hóa giả đều cảm thấy không nỡ, ai lại bán đi? Khẳng định phải giữ lại dùng cho mình.
Thứ này quá hiếm, mẹ của thời gian, ẩn chứa mảnh vỡ đại đạo quá kinh khủng, không biết qua bao nhiêu thời đại cũng chưa chắc tìm được cái thứ hai.
Thạch quan bên trong tay áo Sở Phong, Cổ Trần Hải cũng kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, âm thầm nuốt nước miếng. Nữ nhân ám đạo kia là đồ ngốc sao? Tại sao lại bán thứ này ra ngoài?