Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Muốn kiếm chỗ tốt từ ta à?” Lão Cổ giống như nhìn thấu Sở Phong, sau đó, phản ứng của ông ta rất kỳ quái, nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ là món đồ kia?”
“Món đồ nào? Chẳng lẽ có món như vậy thật sao?”
“Có món đồ như vậy. Trước khi đại ca ta chết hai ba năm, ta đúng là đã vớt được một thứ từ thác nước Thông Thiên. Ông ấy rất thận trọng, không cho ta nhìn, nói ông ấy đã dự cảm được đó là một thứ đồ rất khủng bố. Thiên Tôn mang nó cũng có thể chết, cực kỳ chẳng lành.”
Lão Cổ nhớ lại chuyện xưa năm đó, bản thân vẫn còn kinh nghi bất định. Chẳng lẽ đây chính là quang lô?
Sở Phong kinh ngạc, lại có cổ khí như vậy thật sao? Quá kinh người rồi!
“Ừm, nếu là món đồ đó, ta khuyên ngươi trốn xa chừng nào tốt chừng đó. Chúng ta không chịu được phúc phận đó đâu. Lúc trước đại ca ta có nói, cũng chỉ có ca ấy và năm ba người nữa mới có thể trường kỳ quan sát, những người khác dám làm như vậy chắc chắn sẽ chết. Thứ này đại diện cho sự chẳng lành, lại còn là đại khủng bố cực hạn.”
Lão Cổ nhớ đến chuyện năm đó, nghiêm túc nói lên những câu như thế.
Lúc này, thiếu nữ giống Lâm Nặc Y như đúc cũng đến. Nàng mỉm cười, gật đầu với Ánh Trích Tiên, phật tử áo trắng, rồi cầm quang lô lên tự mình quan sát.
Nhưng phản ứng của nàng lại rất kỳ quái, giống như cầm phải rắn hay bọ cạp, vừa mới cầm lên đã ném nó xuống ngay, sắc mặt hơi trắng bệch.
Sở Phong nhạy cảm chú ý đến, trên người nàng dâng lên một luồng khí tức đặc biệt, thuộc về vết tích năng lực khu vực chung cực luân hồi.
Chỉ có người có nhục thân xông luân hồi thành công mới có thể cảm ứng.
Sở Phong giật mình. Tại sao thiếu nữ giống Lâm Nặc Y như đúc lại có phản ứng như thế? Vừa rồi nàng đã sử dụng thủ đoạn thức tỉnh luân hồi, ký ức hiện ra.
Nên biết rằng, Sở Phong đã từng thấy nàng lưu lại lạc ấn bên trong Luân Hồi Điện. Đó là một nhân vật đáng sợ phong hoa tuyệt đại. Nàng có lẽ đã từng chuyển thế từ rất lâu, khả năng còn lâu hơn cả thời tiền sử.
Điều này có nghĩa vừa rồi nàng nhận ra quang lô này rốt cuộc là thứ gì. Chẳng lẽ nàng đã từng tiếp xúc với nó trước đây?
“A, vị tiểu tiên tử này, ngươi có vẻ kiêng kỵ nó, hay là ngươi biết gì về nó?” Nữ nhân trung niên lộ ra vẻ mặt khác thường, vội hỏi.
Sắc mặt thiếu nữ khôi phục lại bình thường: “Ừm, ta đã từng đọc qua một đoạn ghi chép, thứ này chỉ sợ có lai lịch rất lớn, nghĩ không ra nó lại tồn tại trên đời.”
Từng có một đoạn ghi chép? Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, đồng thời mừng rỡ, muốn biết rõ ràng địa vị của vật này.
Đừng nói những người khác, ngay cả tiến hóa giả hỗn độn nhãn cũng chạy ra. Người ở đây thì càng không cần phải nói. Ai mà không nhớ thương quang lô chứ?
“Cái đó hẳn là bản chép tay độc nhất, dùng vật liệu đặc biệt chế thành, rất cứng, khó mà tổn hại, nhưng dưới thời gian ma luyện, nó còn chưa đến phân nửa, trong đó có mấy trang ghi chép có hình vẽ, miêu tả kích thước các loại. Nói đến quang lô, sau khi ta nhìn kỹ, ta có thể khẳng định chính là vật trước mắt.”
Thiếu nữ giống Lâm Nặc Y giải thích, khiến mọi người lại càng phấn chấn, muốn biết căn nguyên của quang lô.
Ngay cả nữ nhân trung niên bán lô cũng có chút động dung, không còn bình thản như trước, chăm chú hỏi thăm cẩn thận. Bởi vì tổ chức của bọn họ đã trải nghiệm qua sự kinh khủng của tiểu lô chỉ bằng nắm đấm kia. Quả nhiên đã bị tổn thất nặng nề.
“Chủ nhân của bản chép tay là Lê đã từng có tiếp xúc. Cho dù thực lực không bằng Đại Hắc Thủ tiền sử, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu. Cái chết hoặc sự biến mất của Lê vô cùng có khả năng liên quan đến lô này.”
Sau khi thiếu nữ nói ra bầu không khí lập tức yên tĩnh lại. Tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, cả đám đều ngừng thở, không còn âm thanh.
Cái chết của Lê chính là một bí ẩn chưa được giải đáp, một công án không đầu không đuôi. Bây giờ cũng không ai biết ông ta biến mất như thế nào, đột ngột kết thúc thời đại thống trị huy hoàng không ai bì nổi của mình.
Có người nói, ông ấy chết là vì hồng nhan, muốn công thẳng vào đại âm phủ, tạo ngộ âm thủ đáng sợ mà chết.
Cũng có người nói, ông ấy đả thông con đường âm phủ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bản thân vượt qua nhưng không thể kịp thời mang theo thuộc hạ của mình.
Cũng có người nói, ngoài tiến hóa giả đỉnh Kim Tự Tháp mà dương gian đều biết còn có khu vực mê vụ, có sinh vật không hiểu đã quả quyết ra tay tiêu diệt Lê.
Lại có người nói, thợ săn luân hồi liên kết với Thiên Tôn và đại năng đồng loạt xuất kích với sinh linh khủng bố cứu cực, xử lý Lê.
Lời đồn rất nhiều nhưng không có một ai đề cập đến cái chết của Lê có liên quan đến lô thể nho nhỏ kia.
Quang lô rất trân quý, là bảo vật vô giá nhưng không có mấy ai tin chỉ một lô tử to bằng nắm đấm lại có thể chôn vùi Lê vang dội cổ kim.
Hôm nay, đây là lần đầu tiên mọi người nghe được lời đồn này.
“Lão Cổ, lời này có đáng tin không? Đại ca ngươi bị tiểu lô tử này xử lý?” Sở Phong âm thầm hỏi thăm Cổ Trần Hải.
Lão Cổ nổi giận: “Đánh rắm, đại ca ta ngay cả trời cũng không thể chôn, không thể diệt, làm sao có thể chết một cách uất ức trước một tiểu lô tử như thế. Hơn nữa, ca ấy đã sớm nhìn ra được quỷ dị của quang lô, nhất định đã có phòng bị.”
Thiếu nữ giống Lâm Nặc Y lại nói thêm một chút, đều là một số chi tiết ví dụ như bí văn năm đó Lê nghiên cứu được từ quang lô. Ông ấy đã từng mấy ngày không ra ngoài, sử dụng lực tạo hóa rót vào lô tử.
Điều này khiến cho Sở Phong kinh hãi, cũng làm cho Cổ Trần Hải cả kinh. Có một số chi tiết ngay cả Cổ Trần Hải cũng không biết. Tại sao trong bản chép tay kia lại có ghi chép?
Cổ Trần Hải thật sự không hiểu, lão suy đoán là do một thị thiếp nào đó của Lê hoặc Thiên tiên tử của một đại giáo biến thành thị nữ tiết lộ ra ngoài. Nếu không, người ngoài sao có thể biết được?
“Ngoài Lê ra, quang lô sau đó còn có thêm hai vị chủ nhân. Cũng có ghi chép lại, hai người kia hoàn toàn chết bởi lô này.” Thiếu nữ lên tiếng, nói ra ghi chép cuối cùng.
Tại sao Lê biến mất thì vẫn còn là một nghi vấn, nhưng hai người kia đích thật chết dưới quang lô. Đây chính là văn tự huyết sắc được ghi chép trong bản chép tay độc nhất.
Chuyện này thật sự quá dọa người, tối thiểu nhất tồn tại từ đại năng trở lên đã chết một cách khó hiểu, mà hung thủ lại là cái lô thể trước mắt?