Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đoạn văn này kéo dài mấy lần, hơn nữa còn xuất hiện bóng người, rất mơ hồ, cũng rất mông lung, là một sinh vật nhìn không rõ ràng, nhưng lại có thể nhìn thấy. Nó đang bị một loại thổ chất nào đó bao trùm, có ánh lửa dâng lên.
Càng đốt, nơi đó càng sáng chói, lại càng thần thánh, giống như ánh sáng phổ chiếu vĩnh hằng.
Sở Phong bất động, cứ như vậy mà đứng nhìn. Tuy nhiên, ánh sáng sáng chói kia cũng chỉ chợt lóe lên. Hắn muốn bắt được sinh vật chính giữa cũng không được, quá chói mắt.
Lực tinh thần không đủ để tiếp cận, cho dù hắn có Hỏa Nhãn Kim Tinh cũng không được, không cách nào nhìn thẳng, không thể phát hiện chi tiết, con ngươi cực kỳ đau đớn.
Sao?
Không có âm thanh, cũng không nhìn thấy ánh lửa và sinh vật kia, toàn bộ biến mất, bên trong lọ đá bình tĩnh trở lại.
Sở Phong tỉnh lại, nhìn thoáng qua tay phải của mình, chỉ ấn màu đen bên trên đã biến mất toàn bộ, giống bị tịnh hóa và ma diệt sạch sẽ.
“Quỷ dị, khiếp người, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Sở Phong bắt đầu suy nghĩ.
Nhất là đoạn văn kia khiến cho hắn khắc sâu ấn tượng không thể xóa nhòa. Điều này dường như rất quan trọng?
“Phù thổ Tứ Cực là một loại thổ chất đặc biệt, là một trong bốn loại đất cực kỳ khó dò hay nó được sản xuất ở Tứ Cực?”
Trong lòng Sở Phong có quá nhiều nghi vấn.
“Củi Âm Dương ý là có hai loại củi hay là nó muốn chỉ Âm Dương?”
Hắn cân nhắc ý trong từng câu từng chữ, bên trong dường như có một loại sức mạnh vô danh, muốn bồi dưỡng một người hay là hủy diệt một người?
Hiển nhiên, bất cứ là lửa Đại Không hay là lửa Cổ Trụ đều là năng lượng chủ thể dùng để đốt. Hai loại lửa này hơn phân nửa cực kỳ quý hiếm và trân quý.
Tối thiểu nhất, Sở Phong từ Âm phủ đến dương gian đều chưa nghe nói qua.
Sở Phong rút bàn tay phải đã được ma diệt ấn ký khỏi lọ đá.
Sau đó, hắn nhìn thoáng qua tay trái, trắng noãn thon dài. Hắn tiếp tục thăm dò đất Luân Hồi bên trong lọ đá. Quả nhiên, bàn tay này cũng có chỉ ấn màu đen nổi lên.
Tay này cũng đã chạm vào quang lô.
Tuy nhiên, chỉ ấn ở tay trái hơi mờ, không dọa người như tay phải.
Sở Phong lại càng kinh ngạc. Điều này còn có sự khác biệt sao? Hai bàn tay tiếp xúc quang lô chênh lệch thời gian không nhiều, tình huống không phải như vậy mới đúng chứ.
Hắn nghĩ, chẳng lẽ tay trái vẫn luôn ở bên ngoài, chỉ ấn màu đen cũng có thể tự xóa, cũng không nhất định phải cần đất Luân Hồi ma diệt?
“Ừm, hẳn là như vậy.”
Sở Phong gật đầu, chính là suy đoán như thế.
Dựa theo truyền thuyết, người tiếp xúc quang lô từ trước đến nay chỉ cần trong thời gian ngắn, không cần vượt qua số năm nhất định sẽ không phát sinh chuyện chẳng lành, cũng sẽ không bị hại.
Lúc này, âm thanh lạnh lùng, máy móc, cứng nhắc, vô tình bên trong lọ đá lại vang lên lần nữa, lặp lại đoạn văn mà Sở Phong đã nghe cách đây không lâu. Đồng thời Sở Phong còn nhìn thấy có sinh vật chôn giữa mặt đất, sau đó bị đốt cháy, tiếp theo ánh sáng thần thánh phổ chiếu, giống như muốn xé tan đêm dài vạn cổ siêu thoát ra ngoài, chân chính cao cao tại thượng.
Sau đó, chỉ ấn màu đen trên tay trái Sở Phong dần phai mờ, sau đó bị ma diệt sạch sẽ. Âm thanh quỷ dị và cảnh vật đều biến mất.
“Lão Cổ, ngươi có nghe qua phù thổ Tứ Cực chưa?” Sở Phong hỏi.
“Cái quái gì thế?” Cổ Trần Hải kinh ngạc. Đây là thứ quỷ gì vậy? Lão biểu thị mình chưa từng nghe nói qua.
Điều này cũng đồng nghĩa vừa rồi lão không nghe được âm thanh bên trong lọ đá. Cho dù khoảng cách gần như vậy, gã cũng không hề có chút cảm ứng, hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện kinh khủng gì đã phát sinh.
“Củi Âm Dương, ngươi có nghe qua không?” Sở Phong lại hỏi, hơn nữa còn là biểu hiện hẳn ngươi đã nghe qua.
Sắc mặt lão Cổ đỏ bừng, bởi vì lão thật sự chưa từng nghe qua thuyết pháp này. Lão khinh thường nói: “Đã là củi lại còn phân Âm Dương. Làm bộ như vậy thuần túy chỉ là đạo đức giả.”
Sở Phong lại hỏi: “Lửa Đại Không, lửa Cổ Trụ có thể được xếp vị trí thứ nhất, thứ hai trong vũ trụ hay không? Có thể xưng tôn ở dương gian hay không?”
“Tiểu tặc, ngươi cũng dám gào to mấy danh từ tự tạo này? Ngươi thật sự cho rằng ta khờ sao? Ngươi tránh sang một bên nghịch bùn đi, đừng gạt lão phu nữa.”
Lão Cổ tỏ vẻ ta đã nhìn thấu ngươi, khinh thường nói.
Thật ra, lão chính là thẹn quá hóa giận. Mấy danh từ loạn thất bát tao này, lão một cái cũng không biết, cũng chưa hề nghe nói qua.
Sở Phong chấn động trong lòng không thôi. Những thứ này ngay cả lão yêu ma sống sót từ thời tiền sử là lão Cổ cũng không biết, chưa từng nghe thấy. Xem ra, chúng thật sự không đơn giản. Muốn tìm được chúng đoán chừng sẽ rất gian nan.
Hắn mơ hồ cảm nhận được sự liên quan bên trong rất lớn.
Nhất thời, trong lòng hắn sinh ra đủ loại suy nghĩ. Cái gọi là phù thổ Tứ Cực có phải là đất Luân Hồi chung cực hay không?
Dù sao, Lê cũng đã từng đi khắp thiên hạ để tìm.
Đương nhiên, Sở Phong cho rằng chuyện nghiêm túc nhất cũng là chuyện kinh khủng nhất, chính là ý của đoạn văn này. Đây là một phương pháp rèn luyện bản thân, tu luyện cơ thể khiến trời khó táng hay là ý hoàn toàn trái ngược lại?
Nếu đây là một đoạn khẩu quyết, là một phương pháp luyện thân chung cực, nó tuyệt đối vô giá, nhưng tu thành cơ thể Thiên Nan Táng, thế gian này, thậm chí bao gồm luân hồi, ai có thể hủy diệt được?
“Ta thấy những sinh vật kia dường như chủ động nằm ở đó sau khi bị đốt cháy?” Sở Phong suy nghĩ.
Chẳng lẽ đây thật sự là một phương pháp chung cực, một đoạn kinh văn luyện thân vô thượng? Chỉ cần tìm được mấy thứ đồ đó, hắn có thể luyện thành một thân vạn cổ bất bại?
Sở Phong nghĩ ngợi, luôn cảm thấy đây giống như một ngữ điệu bí truyền. Càng thú vị hơn chính là, nó phù hợp đại đạo đơn giản nhất, cứ như một đoạn văn mà thôi.
“Nhưng nếu suy nghĩ theo một hướng khác, đoạn văn này có chút dọa người.” Sở Phong tiếp tục suy nghĩ.
Thiên Nan Táng Giả, bao phủ phù thổ Tứ Cực, củi Âm Dương.
Đoạn văn này có thể hiểu là làm thế nào để tu hành một cơ thể vô thượng.
Nhưng nó cũng được xem là một trình tự làm từng bước, muốn tiêu diệt Thiên Nan Táng Giả, nhất định phải dùng những vật chất đó hủy đi Thiên Nan Táng Giả.
Nếu hiểu theo cách này, đây không phải là một phương pháp tu thân mà là đốt xác, đốt một loại thi hài chung cực.
Sở Phong không kìm hãm được lau trán một cái. Hắn thật sự đổ mồ hôi lạnh. Hắn cho rằng, quang lô chính là một cái lò đốt xác.
Nghĩ đến khả năng này, toàn thân của hắn không được thoải mái. Đây là vật chẳng lành đến cỡ nào. Thế mà nhiều người lại muốn tranh đoạt đó. Hắn còn cầm vào tay mà vuốt ve.