Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thiếu nữ đáp: “Bên trong bản chép tay cũng không ghi lại kỹ càng, chỉ đề cập nên tận lực tránh nó, không thể ở chung với nó quá lâu. Nếu không, bản thân khó tồn trên đời.”
Mọi người gật đầu, có chút yên tâm.
Mấy sinh vật đáng sợ bước ra từ hỗn độn nhãn, quanh thân tản ra sương trắng, bao phủ hỗn độn, tự mình cầm lấy quang lô chăm chú quan sát một phen.
Sau đó, những người khác cũng không nhịn được, sau khi những sinh vật kia rời đi, tất cả đều tiến lên cảm thụ và trải nghiệm.
Bên trong quang lô phân thành nhiều khu vực. Mọi người thăm dò một phen, hoàn toàn không cảm ứng được gì. Tất cả âm thầm suy đoán, thứ này hơn phân nửa có liên quan đến cấp độ thực lực. Bọn họ không đủ tư cách.
Cũng không biết mấy sinh vật bước ra từ hỗn độn nhản có cảm nhận gì chăng?
Cuối cùng, Sở Phong nhịn không được. Hắn không tin tà, cũng muốn tiến lên nhìn một chút.
Cổ Trần Hải nghiêm khắc cảnh cáo: “Tiểu tử, ngươi đừng tự mình tìm tai vạ. Ngươi chưa từng nghe nói qua sao, lòng hiếu kỳ sẽ hại chết một con rồng.”
Sở Phong đáp: “Ta cũng không phải muốn đoạt lấy nó làm của riêng. Cho dù ta có lòng cũng không có tư cách đấu giá với những đạo thống cứu cực. Ta chỉ đến đó nhìn qua mà thôi. Không phải đã nói rồi sao, nghiên cứu trong thời gian ngắn sẽ không có ảnh hưởng gì.”
Nếu không phải như thế, hắn sẽ không đến.
Sở Phong xếp hàng chờ đợi, cũng đã đến phiên hắn. Quang lô này rất nặng, không hổ là mẫu kim. Hắn ước lượng một chút, quả nhiên rất nặng tay.
Nhìn quang lô cổ xưa, ngoài thân có một vầng sáng, đó chính là lực thời gian, khiến cho người ta cảm thấy tuế nguyệt khi thì ngưng kết, khi thì hỗn loạn kinh người.
Sắc mặt Sở Phong thay đổi. Uy năng của quang lô này rất lớn. Nếu sử dụng tốt, trong thời gian ngắn sẽ khiến cho thời không xung quanh đứng im. Nếu nhằm vào địch thủ, đây chính là thủ đoạn công kích dọa người.
Hắn thăm dò một lát. Đáng tiếc, hắn cũng không phát hiện được bên trong quang lô này có gì đặc biệt, đồng nghĩa với việc không lĩnh ngộ được kỳ ảo của kinh văn.
Cuối cùng, hắn trả trở về, quay người bước sang một bên.
“Có chút cổ quái.” Trong lòng Sở Phong hơi trầm xuống, cũng không phải trực giác của hắn nghịch thiên, bản thân có cảm ứng gì đặc biệt mà là lọ đá bỗng nhiên nhúc nhích khi hắn kiểm tra quang lô, mặc dù rất yếu ớt, gần như không thể nhận ra.
Hắn bước ra xa, dùng tay vuốt ve lo đá, rót tinh thần tìm tòi nghiên cứu. Bỗng ngón tay đang thò vào lọ đá chạm phải đất luân hồi. Hắn không khỏi kinh ngạc, bởi vì hắn cảm giác được da đầu của mình căng lên. Về phần mấy ngón tay kia có chút đau, giống như bị thứ gì nắm lấy.
Điều này khiến cho hắn căng thẳng, một cảm giác lạnh lẽo thấu xương đánh úp cơ thể hắn, đằng sau còn có hơi lạnh lượn lờ.
Sở Phong lại rót tinh thần, quan sát cảnh tượng bên trong lọ đá, lập tức tê cả da đầu. Hắn… nhìn thấy cái gì thế?
Trên đầu ngón tay của hắn có mấy dấu vân tay màu đen, giống như có thứ gì đó nắm chặt tay hắn, để lại vết tích khiếp người.
Nhưng, hoàn toàn không có ai nắm tay của hắn, nắm mấy ngón tay của hắn cả.
Thậm chí, hắn cũng không tiếp xúc với những vật khác. Lão Cổ? Lão này có thể loại trừ. Hắn ở chung với lão thời gian dài như vậy cũng không có chuyện gì.
Suy nghĩ cẩn thận, chỉ có quang lô mà thôi. Bởi vì ngón tay của hắn cũng chỉ cầm qua nó, có tiếp xúc, từ đó hắn mới bị như thế này?
Khiếp người hơn chính là, khí lạnh vù vù bên ngoài cơ thể Sở Phong là chuyện gì xảy ra? Trong quá trình hắn cầm quang lô có đồ vật gì quỷ dị xuất hiện nắm lấy hắn? Vì sao lúc đó hắn lại không có cảm giác gì?
Sở Phong hơi run. Hắn chỉ mới tiếp xúc quang lô quỷ dị đã phát sinh sự việc này, có thể lường trước nếu đeo thời gian dài sẽ kinh khủng đến cỡ nào.
Hắn thu tay khỏi lọ đá, kết quả phát hiện ngón tay của hắn vẫn trắng muốt như ngọc, thon dài hoàn mỹ, vô cùng mỹ quan, không hề có chút khác thường nào.
Chỉ có bên trong lọ đá mới xuất hiện như thế.
Quả nhiên, hắn bỏ tay vào lần nữa, chỉ ấn màu đen một lần nữa hiện ra.
Đồng thời, sau khi hắn chạm phải đất luân hồi bên trong lọ đá, hắn còn phát hiện một cảnh tượng đáng sợ nào đó, nghe được âm thanh yếu ớt.
Vật chất không hiểu trên ngón tay của hắn tiêu tán, phiêu phù bên trên chỉ ấn màu đen, có chút yêu tà, có chút phai mờ, được hắn nắm bắt được một cách rõ ràng.
Sở Phong phát hiện, ngón tay chạm vào quang lô đang bốc hơi một cách khó hiểu.
Bên ngoài lọ đá thì không nhìn thấy, nhưng bên trong lại có thể nghiệm này, quá dị thường, khiến người ta không rét mà run.
Cẩn thận quan sát, đó là một tầng sương mù trắng noãn vô cùng thánh khiết, khiến người nhìn vô cùng kinh dị, không ngừng bốc hơi từ ấn ký màu đen trên ngón tay của hắn.
Sau đó, những vật chất bốc hơi này, bắt đầu tán loạn bên trong lọ đá, nhất là sau khi chạm đến đất luân hồi thì bị ma diệt sạch sẽ.
Đây là cái gì? Hắn kinh ngạc vô cùng.
Đồng thời, hắn cảm thấy có môn đạo rất lớn. Trước tiên, hắn nghĩ đến một số việc. Năm đó, đại ca Lê của Cổ Trần Hải đi tìm hồn xác khắp thế giới, hạ độc thủ khắp nơi cũng không phải vì quang lô sao?
Cũng không đúng, từ rất sớm trước đó Lê đã bắt đầu tìm kiếm hồn xác. Khi đó, ông ấy hẳn còn chưa vớt được quang lô từ bên trong thác nước Thông Thiên.
Đột nhiên, bên trong lọ đá xuất hiện một số cảnh tượng mơ hồ, chính là vật chất bốc hơi từ ngón tay của Sở Phong, đồng thời còn phát ra âm thanh rất yếu ớt.
Hắn dần dần có thể nghe được.
Đây là một loại âm thanh lạnh lùng, cứng nhắc, vô tình, máy móc giống như đang tiến hành một nghi thức cổ xưa nào đó.
“Thiên nan táng giả, vùi lấp giữa phù thổ Tứ Cực, phạt củi âm dương đốt lửa Đại Không, dùng ngọn lửa Cổ Trụ mà thiêu đốt…”
Sở Phong không nhúc nhích, cẩn thận lắng nghe. Điều này thật sự quá khiếp người. Vốn hắn chỉ quan sát quang lô một thời gian ngắn, kết quả lại nghe được âm thanh này.
Nhất là, mấy chỉ ấn màu đen trên ngón tay của hắn thật sự quá tà môn, khiến cho hắn run rẩy giống như bị lệ quỷ nắm qua.
Trước đó hắn không phát hiện ra, không một chút cảm ứng, chỉ có bên trong lọ đá mới có thể hiển hóa. Điều này khiến cho người khác phải bất an.
Đương nhiên, điều hắn chú ý nhất chính là âm thanh. Rốt cuộc nó muốn biểu đạt cái gì?
“Thiên nan táng giả, vùi lấp giữa phù thổ Tứ Cực, phạt củi Âm Dương đốt lửa Đại Không, dùng ngọn lửa Cổ Trụ mà thiêu đốt…”