Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong nghe xong, trong lòng đột nhiên sáng tỏ.
“Đại nương, hai lượng mẫu kim Mạnh Bà Thang.” Sở Phong lên tiếng.
Mọi người nghe xong, sắc mặt đều trở nên cổ quái. Gã thiếu niên này đúng là mạnh miệng, vừa há mồm là hai lượng mẫu kim, muốn mua hai bát Mạnh Bà Thang.
“Buồn cười, ngươi có sao? Ta không tin một dã tu lại có thể mua hai bát thuốc bổ hiếm thấy.” Có người cười lạnh.
Không chỉ nhất mạch Sử gia, ngay cả những người khác cũng cảm thấy quá đáng. Bọn họ đều không xa xỉ như vậy, không bỏ ra nổi một mẫu kim, một thiếu niên thì có thể nào chứ?
“Ha ha…” Thần Vương Sử gia cười lạnh.
Thiếu nữ giống Lâm Nặc Y, Chung Tú, Ánh Trích Tiên đều kinh ngạc. Có một số người chạy đến gần, muốn từ khoảng cách gần mà quan sát, muốn biết thiếu niên tán tu này sẽ khắc phục hậu quả ra sao?
“Đây là hai cân đá Thiên Kim mua Mạnh Bà Thang.” Sở Phong đưa đến hai mảnh nhỏ đá Thiên Kim. Thứ này thật ra rất nặng, cho nên thể tích không lớn.
Vừa đến đây, hắn đã hỏi qua, một cân đá Thiên Kim là một chén Mạnh Bà Thang.
Suy nghĩ cẩn thận, cỗ quan tài của lão Cổ được xem như tài phú khó lường. Lão Cổ ban đầu là thổ hào điển hình.
Tất cả đều giật mình. Tiểu tử này thật sự có thể bỏ ra thiên tài địa bảo?
Sở Phong mỉm cười, tát cho Sử Hoàng một bạt tai, sau đó mới nói: “Cái khác thì ta không có, nhưng so với Sử gia, ta tài đại khí thô hơn.”
Hắn ngược lại không sợ bị người ta ghim. Dù sao, sau khi công đức viên mãn ở đây, hắn sẽ chạy đi.
Điều này khiến cho lão Cổ cực kỳ khó chịu. Lấy ván quan tài của lão tiêu xài như thế, Sở Phong đúng là vô sỉ.
Sau đó, lão Cổ nhìn chằm chằm, cố gắng nén giận. Dù sao, Sở Phong mua hai bát mà không phải một bát, đoán chừng sẽ cho lão một bát.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến cho lão tức đến mức thiếu chút nữa giơ chân.
Sở Phong giữ cho mình một bát, bát còn lại đưa cho con lừa tinh.
Con lừa tinh vẫn luôn im lặng là do Sở Phong ra lệnh. Về sau, nó một chữ cũng không nôn, cứ đi theo bên cạnh Sở Phong.
“Huynh đệ trượng nghĩa.”
Hiện tại, con lừa tinh vui mừng ghê gớm, rốt cuộc cũng không nhịn được mà lên tiếng, nhếch miệng cười không ngừng, lộ ra hàm răng trắng bóc.
“Tiểu tặc, ngươi dùng ván quan tài của ta đi mua Mạnh Bà Thang, kết quả ta ngay cả một giọt cũng không có mà uống.” Lão Cổ nghiến răng nghiến lợi muốn bạo động.
“Ngươi không phải lúc nào cũng ở bên trong quan tài sao? Nào, để ta giúp ngươi mua một bát.”
Tiếp theo, Sở Phong một lần nữa mua canh: “Đại nương, một cân đá Thiên Kim cho một chén Mạnh Bà Thang.”
Mọi người im lặng, ánh mắt đăm đăm.
Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, tất cả nhìn thấy tên phá của trực tiếp cầm chén canh đổ vào cục gạch rách nát kia.
“Người Sử gia các ngươi nhìn gì vậy? Ta cái gì cũng không có, chỉ có tài đại khí thô. Uống Mạnh Bà Thang chính là như vậy. Mua hai bát, uống một bát, đổ một bát.” Sở Phong đắc chí.
Đám người Sử gia tức đến muốn bể phổi. Ngay cả bọn họ cũng không bỏ ra nổi mẫu kim, thiên tài đá Thiên Kim, kết quả một tán tu lại cao điệu như thế, khiến bọn họ không còn cách nào khác.
Trên thực tế, lão Cổ có thể ăn, dùng đá Thiên Kim hấp thu chất lỏng, không lãng phí dược tính. Dù sao, ngày thường lão đã có thể tản ra huyết khí tràn ngập.
“Tiền bối, có cho nợ không?” Sở Phong nhỏ giọng hỏi lão ẩu bán canh.
“Xét thấy thành tích tốt hiện tại, có thể cân nhắc, nhưng bản thân ngươi phải mua bốn bát trở lên mới được.”
“Được, không thành vấn đề, thêm một chén nữa, như vậy đủ rồi.” Sở Phong nói.
Sau đó, Sở Phong nhìn Thần Vương Sử gia: “Ghi phiếu nợ, nhà các ngươi thiếu ta sáu lượng mẫu kim.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Thần Vương Sử gia lạnh lùng hỏi.
“Ta bắt cóc Thiếu chủ nhà các ngươi, nếu các ngươi không trả tiền, ta sẽ đập chết hắn ta.” Sở Phong nói.
Tất cả mọi người đều im lặng. Lượn quanh một vòng lớn, khiêu chiến cả nửa ngày, rốt cuộc lại quay về chuyện cướp bóc.
“Ngươi chính là bắt chẹt, khiêu chiến và là địch của Sử gia.” Thần Vương nghiêm túc nói.
“Không sai, ngươi nói đúng. Nhưng là do các ngươi trêu chọc ta trước, còn muốn giết ta. Đây chính là cái giá phải trả do đá trúng tấm sắt.” Sở Phong không muốn nói nhảm, hạ thông điệp cuối cùng, không trả thì chém người.
Thần Vương Sử gia vô cùng giận dữ, còn Sử Hoàng thì bất an trong lòng. Hắn ta cảm nhận được cảm giác uy hiếp của tử vong. Thiếu niên kia không phải nói suông. Hắn sẽ cầm cục gạch Phiên Thiên Ấn đập chết hắn ta.
“Được, Sử gia ta nhận, nhưng ta chỉ có thể viết phiếu nợ năm lượng mẫu kim mà thôi.”
“Thành giao, viết đi.” Sở Phong thống khoái đồng ý: “Đại khí đủ lớn, ta sẽ không cho ngươi cò kè mặc cả.”
“Tiểu nghiệt súc.” Thần Vương Sử gia rất muốn mắng ba chữ này nhưng cuối cùng ông ta nhịn được, bờ môi run rẩy, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Đại nương, các ngươi có nhận phiếu nợ này không?” Sở Phong hỏi.
“Không thành vấn đề, Sử gia vẫn rất giữ chữ tín, chúng ta có thể tiếp nhận.”
Thần Vương Sử gia lại càng tức giận hơn. Có quỷ mới giữ chữ tín. Còn không phải do tổ chức các ngươi quá mạnh, không sợ người đổi ý sao?
Lão ẩu đứng trên cầu Thạch Củng cau mày nói: “Thật xin lỗi, tổng cộng chúng ta chỉ có tám bát Mạnh Bà Thang, ngươi đã mua một nửa, hiện tại còn thừa bốn bát. Ngươi chỉ có thể viết phiếu nợ một hai mẫu kim thôi.”
Sở Phong nghe xong liền hỏi: “Còn có vật nào khác không, ta sẽ mua?”
“Ở đây có, ngoài quang lô ra, những vật khác tùy ngươi chọn.” Cách đó không xa, nữ nhân rtung niên lên tiếng, gương mặt còn lộ ra ý cười, mất đi vẻ lạnh lùng. Bọn họ thích nhất người mua như Sở Phong.
Sở Phong vui vẻ nói: “Tốt, ta đang thiếu một vật được vớt ra từ thác nước Thông Thiên. Lần này ta có thể gom góp, sau đó tiến vào thác nước bế quan.”
Hắn nghe lão Cổ nói qua, nếu có vật lấy được từ trong thác nước Thông Thiên trong tay, khi bế quan trong thác nước sẽ làm ít công to, rất có hiệu quả.
Thiếu nữ giống Lâm Nặc Y, Phật tử, Phong Hoàng tiên tử, Chung Tú, Ánh Trích Tiên đều không còn gì để nói. Chuyện phát sinh nơi này có chút không hợp thói thường.
Thiếu niên này có thân phận gì? Đến từ đâu? Rất nhiều người đều muốn biết.
Rất nhiều đồ vật cũ kỹ bày ở trên tấm chiếu, từ vỏ ngoài đến đế đèn, lại đến những củ sen có tính chất từ tủy, đồ tốt quả thực không ít, Sở Phong nhìn mà hoa mắt.
Hắn biết những món đồ kia đều phải dựa vào kinh nghiệm nhìn hàng, bởi vì trong số chúng có chín phần là hàng dỏm.