Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nghe xong lời Sở Phong nói, lúc này Sử Hoàng giận không kềm được. Hắn thật sự khinh người quá đáng. Thiếu niên tán tu dùng cục gạch gõ đầu hắn ta, còn tuyên bố cướp bóc. Đúng là tức chết người.
Về phần vị Thần Vương kia, cũng không có gì để nói. Sử gia cường đại đến dường nào, sống sót từ thời kỳ cổ xưa nhất, chịu đựng qua niên đại gian nan nhất, trải qua thời kỳ u ám tu sĩ gần như bị diệt tuyệt. Bây giờ tộc đàn phồn vinh và hưng thịnh, còn có người có thể cướp sạch?
Những người khác cũng đều ngạc nhiên, cứng họng. Tất cả đều kinh sợ nhìn về phía Sở Phong.
Ánh Vô Địch mặt đen, Phật tử mặt trắng, Ánh Trích Tiên tiên khí lượn lờ, thiếu nữ giống Lâm Nặc Y phong thái hơn người… Một đám người đều nhìn nhau không nói gì.
Việc này có chút không hợp thói thường. Một thiếu niên tán tu dám ăn cướp trước mặt thiếu chủ Sử gia và Thần Vương.
“Tiểu huynh đệ, đừng kích động, coi chừng họa từ miệng mà ra.” Rốt cuộc, vị Thần Vương kia lên tiếng lần nữa.
Ầm.
Kết quả, Sở Phong gõ một cái vào đầu Sử Hoàng, đập hắn ta mắt nổ đom đóm, đầu rơi máu chảy, khiến Sử Hoàng tức đến mức muốn giơ chân chửi cha mắng mẹ. Sở Phong đúng là khinh người quá đáng mà.
“Ngươi thử uy hiếp ta xem sao?” Sở Phong hô lớn với vị Thần Vương, tuyệt không khách sáo, cũng không sợ hãi.
Từ đằng xa, vị Thần Vương kia im ắng tiếp cận, không lộ hành tung, rất muốn cho Sở Phong một kích trí mạng. Tuy nhiên, ông ta vẫn lên tiếng, muốn ổn định Sở Phong trước.
“Tiểu hữu, ngươi làm như vậy là không đủ tôn trọng Sử gia. Ta đề nghị ngươi nên cẩn thận tìm hiểu gia tộc của chúng ta một chút. Ngươi muốn đi đủ xa trên con đường tiến hóa, có một số người, một số sơn môn, một số thế gia cần ngươi kính sợ.”
Lời nói của vị Thần Vương này không mặn không nhạt, có chút tự cao, vừa có lòng vừa có lực.
“Có gan thì ngươi đe dọa ta thử xem?” Sở Phong không sợ, biểu hiện không tin.
Hơn nữa, hắn lại bịch một tiếng, nện vào đầu Sử Hoàng, khiến Sử Hoàng như muốn khóc. Nhất thời, đầu hắn ta đầy máu, cảm thấy choáng váng.
“Dừng tay.” Vị Thần Vương kia nổi giận. Ông ta đến gần nhưng nhìn thấy nữ nhân trung niên bán quang lô đang nhìn mình, ông ta lại có chút bất an.
Ông ta quát lớn: “Thiếu niên kia, ngươi đừng nên phạm sai lầm.”
Ầm! Sở Phong không nói hai lời, một lần nữa đập vào đầu Sử Hoàng, suýt chút nữa đập thành một lổ thủng lớn, máu chảy ròng ròng, vô cùng thê thảm.
“Mẹ nó, ta chịu không nổi nữa, Thần Vương uy hiếp ngươi, vì sao ngươi cứ nện vào đầu của ta? Ngươi nên đi nện Thần Vương đi chứ?”
Sử Hoàng kêu lên, vừa xấu hổ vừa thống khổ và phiền muộn. Đầu của hắn ta như muốn rách ra. Hắn ta sợ Sở Phong nện đầu hắn ta thành dưa hấu mất.
“Đạo hữu, thật ra Sử gia chúng ta cũng muốn mua Mạnh Bà Thang.”
Rốt cuộc, vị Thần Vương kia không để ý Sở Phong nữa, bắt đầu thương lượng với người của tổ chức kia. Ông ta quay sang nhìn nữ nhân trung niên bán quang lô.
Không hề nghi ngờ, đây chính là một đòn sát thủ, muốn lợi dụng tổ chức này bảo vệ Sử Hoàng.
Sở Phong run lên. Đối phương đang rút củi dưới đáy nồi, khiến cho hắn mất đi sự che chở. Trông cậy vào lão Cổ có thể giết ra ngoài sao? Có chút không được khả thi cho lắm.
Cổ Trần Hải bí mật truyền âm: “Đừng sợ, tổ chức này rất biết nói lý lẽ, không thể vì có khách mua hàng mà ném bỏ khách nhân trước đó.”
Nhất là, đồ mà tổ chức này bán giá rất đắt, đừng nói quang lô, ngay cả Mạnh Bà Thang cũng có giá hù chết người. Một hai mẫu kim một chén canh, thật sự không hợp thói thường.
“Khụ!” Sở Phong bước lên trước một bước: “Tiền bối, đừng nghe ông ta nói bậy. Ông ta chẳng qua chỉ ăn nói lung tung, ngoài miệng nói muốn mua, nhưng có thể biến thành hành động sao? Ta không tin trên người ông ta có mang theo mẫu kim.”
Vị Thần Vương thoạt nhìn là một nam nhân trung niên, tóc đen rối bời, vô cùng thần võ: “Thiếu niên kia, đừng dùng sự vô tri của ngươi mà ước đoán sâu cạn của Sử gia. Mẫu kim thôi mà, Sử gia bỏ ra được, muốn mua Mạnh Bà Thang cũng chẳng tính là gì.”
“Ngươi có biết nói tiếng người không?” Sở Phong liếc xéo, sau đó bắt đầu nện vào đầu Sử Hoàng, khiến Sử Hoàng tức đến run lẩy bẩy, đầu đầy máu như muốn ngất đi.
Sử Hoàng muốn phản kháng, liều chết với Sở Phong nhưng nhìn thấy cục gạch có thể đánh chết Thần Chỉ trong tay Sở Phong, nhất thời hắn ta lại do dự, cơ thể trở nên cứng đờ.
Sở Phong lại nói: “Nói mạnh miệng thì ai mà không biết. Ngươi có ngon thì móc ra mấy lượng mẫu kim cho ta xem đi.”
Thần Vương Sử gia nhất thời im lặng. Ai không có việc mang theo mẫu kim trong người làm gì? Vật đó quá hiếm, ngay cả bí bảo của ông ta cũng không có cơ hội chứa một tơ một hào.
Loại vật liệu mang tính chiến lược này đều dùng để dung luyện vào binh khí trấn tộc.
Sở Phong làm ra vẻ khinh thường: “Thế nào? Ngươi không có mẫu kim đúng không? Cái gì là Sử gia, cái gì là truyền thừa bất hủ, hoàn toàn chỉ là hình thức chủ nghĩa, khoác lác mà thôi.”
Sắc mặt Thần Vương Sử gia trầm lại: “Một tán tu nho nhỏ cũng dám dõng dạc, ngươi một mực nói muốn mua Mạnh Bà Thang, ta muốn nhìn xem ngươi mua như thế nào. Dựa vào ngươi cũng đòi xuất ra mẫu kim? Nếu ngươi không thể hoàn thành giao dịch, ngươi chính là cố tình lừa gạt, cố tình gây sự. Ta nghĩ vị đạo hữu này sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ông ta nhìn nữ nhân trung niên bán quang lô, muốn nhắc nhở bà loại dã tu như Sở Phong hoàn toàn không có khả năng thanh toán. Hắn đang cố tình gây sự.
Nữ nhân trung niên nhìn Sở Phong, ánh mắt nheo lại, gương mặt xuất hiện dị sắc, vừa cố ý muốn hỏi đồng thời còn mang theo ý cảnh cáo.
Sở Phong nhìn thấy, lập tức vỗ ngực: “Mua Mạnh Bà Thang cũng không tính là gì. Sử gia thật đáng thương, ngay cả mẫu kim cũng không có, còn không bằng một tán tu như ta. Ta chính là thần hào, tài đại khí thô.”
“Có ngon thì ngươi đi mua đi, đứng đó mà nổ cái gì?” Sử Hoàng nhịn không được lên tiếng.
Vị Thần Vương kia cũng giận tái mặt, nhìn chằm chằm Sở Phong. Gã thiếu niên này đúng là không biết sống chết, cứ cư xử một cách vô lễ với Sử gia, khiến bọn họ không thể xuống đài. Ông ta nhất định sẽ giết không tha.
Đầu tiên, Sở Phong đập đầu Sử Hoàng đến đầu rơi máu chảy, sau đó áp giải Sử Hoàng ngông nghênh bước đến cầu Thạch Củng, chuẩn bị mua canh uống.
Hắn âm thầm hỏi: “Lão Cổ, ta muốn mua canh uống, nhưng nếu uống vào xảy ra chuyện thì sao? Lão thái bà bán canh có đáng tin cậy hay không?”
Cổ Trần Hải nói: “Yên tâm đi, tuyệt đối đáng tin cậy. Nước canh thuần khiết, dược hiệu thuần hậu. Buôn bán thứ này, người bán phải lấy chữ tín làm cam đoan.”