Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thẹn quá hóa giận, muốn xuất động Thần Chỉ giết ta sao?” Ánh mắt Sở Phong lạnh lại.
Ở dương gian, trật tự thiên địa áp chế rất lợi hại. Ở một số đại châu, ngay cả Thần Chỉ cũng không thể rời khỏi mặt đất, không cách nào phi thiên độn địa.
Cho nên, hai người kia rất khó thể hiện được khí thế thần linh kinh khủng có thể trấn áp tinh hà như ở tiểu Âm phủ.
Bằng không, nếu ở tiểu Âm phủ, riêng thần linh xuất động, nếu Sở Phong không vận dụng đạo quả kiếp trước, hắn sẽ bị loại khí tức đó áp chế không thể động đậy, nổ tung trong nháy mắt.
Hiện tại, hắn có thể lên tiếng nói chuyện, hơn nữa còn nói chuyện một cách lạnh lùng.
“Thiếu niên, ngươi quá ngây thơ rồi, lại đến nhầm chỗ. Ngươi dám nói bừa ở đây, cũng không biết chữ chết viết như thế nào.
“Một dã tu nho nhỏ thôi mà, nhưng lại dám bất kính với đệ tử hạch tâm thế gia tiền sử, ngôn ngữ làm càn, để ta dạy cho ngươi biết làm thế nào để kính sợ.”
Hai Thần Chỉ đều giơ lợi kiếm, một người muốn giết hắn, người còn lại muốn chém hắn ngang lưng, trước tra tấn.
Hai luồng kiếm quang như thiểm điện chém tới, mang theo sát khí kinh khủng. Cấp độ này mà giết một thiếu niên bình thường, nghiêm chỉnh mà nói thì quá lãng phí, giống như sử dụng Đồ Long Đao thái thịt dê.
Tất cả đều chỉ vì thiếu niên Sử gia đã mất hết mặt mũi. Bọn họ tỏ thái độ, cảnh cáo tiến hóa giả có mặt ở đây, Sử gia không thể mạo phạm.
Một số người thầm than đáng tiếc. Thiếu niên tán tu này chết thật sự có chút oan.
Đương nhiên cũng có không ít người, ví dụ như đám thanh niên cường giả đi theo Sử Hoàng đều mỉm cười lãnh đạm.
“Thế gian này còn có công đạo hay không?” Khi đang nói chuyện, Sở Phong phất ống tay áo một cái, đột nhiên đánh ra một cục gạch.
“Cái gì là công đạo? Sử gia ta chính là công đạo.” Hai tên thần chỉ cười lạnh nói.
“Hãy nhìn Phiên Thiên Ấn của ta.” Sở Phong quát lớn, tuyệt không che giấu.
Keng! Keng!
Tia lửa bắn tung tóe, hai thanh thần kiếm đều bị chặt đứt, tất cả sát khí đều tiêu tán. Sau khi hai thanh kiếm rơi xuống đất, chúng biến thành một đống sắt vụn nát cùng một chỗ, quang trạch ảm đạm.
“Dám làm kẻ địch với Sử gia ta, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.” Cách đó không xa, sau lưng Sử Hoàng có người còn đang thì thầm, kết quả lại im bặt.
“Ngươi dám.” Hai tên Thần Chỉ lại càng chấn kinh. Bọn họ ý thức được mình đã đá phải tấm sắt. Bọn họ dùng cơ thể Thần Chỉ đối phó với một thiếu niên nhưng lại thất bại?
“Ta có cái gì mà không dám? Hãy nhìn Phiên Thiên Ấn thượng cổ của ta.” Sở Phong một lần nữa điều khiển cục gạch, trực tiếp tế ra.
Lão Cổ âm thầm chửi cha mắng mẹ. Sở Phong đã thu nhỏ quan tài của lão sử dụng như binh khí. Mặc dù đã sớm có ước định, nhưng lão vẫn cảm thấy khó chịu.
Nhưng lão cũng không biếng nhác, rất phối hợp xuất thủ.
Phốc phốc hai tiếng, Phiên Thiên Ấn tự động xuất kích, đập hai tên Thần Chỉ muốn chạy trốn thành thịt muối, một người cũng không thoát, toàn bộ chết bất đắc kỳ tử.
Đồng thời, Sở Phong cũng đi theo, chộp lấy cục gạch bay ngược trở về, sau đó xông đến Sử Hoàng.
“Ngươi…” Sử Hoàng vô cùng kinh sợ.
“Nhìn cục gạch của ta đây, không, Phiên Thiên Ấn.” Sở Phong quát lớn, bắt đầu ném ra thạch quan thiên kim đã bị thu nhỏ.
“Ngươi có dám đánh một trận công bằng với ta hay không?” Sử Hoàng kêu lớn, tế ra một bí bảo, tỏa ra ánh sáng lung linh trong hư không, các loại phi kiếm, chuông đồng, tháp Huyền Kim đều có ở đây, là binh khí tối cao mà cậu ta có khả năng vận dụng, ngăn cản Sở Phong và Phiên Thiên Ấn.
“Ngươi không cảm thấy vô sỉ và mất mặt sao? Ngay cả Thần Chỉ cũng dùng để ra tay với ta, ngươi không cảm thấy ngại khi nói đánh một trận công bằng với ta?”
Sở Phong cười lạnh. Sau khi cục gạch rời tay, các loại binh khí đằng trước đều sụp đổ, đồng thời Phiên Thiên Ấn trong nháy mắt treo trên đỉnh đầu Sử Hoàng, áp chế và giam cầm cậu ta.
Sở Phong tiến lên, một cước đạp lăn, nhanh chóng phong bế cậu ta, sau đó xách cổ áo cậu ta lên, bắt sống.
“Lấy thủ cấp Thiếu chủ một tộc trong ngàn quân như lấy đồ trong túi, ta thật sự là thần võ ngút trời.” Sở Phong cảm thán.
Chuyện phát sinh trong chớp mắt khiến người ta nhìn hoa cả mắt. Sử Hoàng bị bắt, hai Thần Chỉ bị giết chết, thiếu niên tán tu mèo khen mèo dài đuôi khiến người ta không biết nói gì.
Âm thầm, Sở Phong hỏi Cổ Trần Hải: “Lão Cổ, vừa nãy ngươi nói có đáng tin không?”
“Đáng tin chứ. Chỉ cần làm ăn với tổ chức kia, bọn họ sẽ phụ trách bảo vệ an toàn cho ngươi.” Cổ Trần Hải nói.
Cách đây không lâu, Sở Phong đã trò chuyện chớp nhoáng với lão Cổ, muốn hỏi thăm hắn có nên nén giận, thấp điệu làm cháu trai để đảm bảo bình an hay không. Nhưng đó không phải là phong cách của hắn, hắn không muốn bị làm nhục.
Lão Cổ bảo hắn nên mua Mạnh Bà Thang. Chỉ cần buôn bán với tổ chức này, hắn có thể đảm bảo được bình an ở thác nước Thông Thiên. Cho nên, Sở Phong khá dứt khoát, tuyệt không thấp điệu.
Hắn nói với nữ nhân trung niên bán quang lô: “Tiền bối, ta có vụ làm ăn muốn tiến hành với mọi người. Ngươi có thể đảm bảo cho ta đừng bị người ta tập sát không?”
Nữ nhân này và lão ẩu bán Mạnh Bà Thang là cùng một tổ chức, chính bà đã từng lên tiếng thừa nhận.
“Không có vấn đề gì, người làm ăn với chúng ta trước giờ đều sống rất thoải mái.” Nữ nhân trung niên mỉm cười nói.
Sở Phong sợ hắn vừa mới đi mua Mạnh Bà Thang, trên đường đã bị người ta âm thầm xử lý. Hắn lo lắng một mình lão Cổ không ứng phó nổi. Dù sao Thần Vương ở đây khẳng định không phải số ít.
Hiện tại, nữ nhân trung niên tỏ thái độ, khiến một số người biến sắc.
Sắc mặt của những người vốn định ra tay đều trở nên khó coi, cảm thấy bọn họ đã quá xem thường thiếu niên tán tu này. Chuyện mà hắn biết đúng là không ít, lại còn hiểu rõ quy củ của tổ chức kia.
“Tiểu tặc, ngươi muốn chết?” Sở Phong quát hỏi Sử Hoàng.
“Ngươi muốn chết.” Sử Hoàng không phục, cũng không cam lòng. Hắn ta không tin Sở Phong dám giết hắn ta.
Bốp.
Sở Phong không nói hai lời, tát vào mặt Sử Hoàng một cái khiến mũi miệng hắn ta đều chảy máu.
Hơn nữa, Sở Phong còn sử dụng Phiên Thiên Ấn muốn đập xuống.
“Thủ hạ lưu tình, xin đừng giết hắn ta.” Từ đằng xa có người quát, rốt cuộc không giữ được bình tĩnh, đứng ngồi không yên, chính là người hộ đạo cấp Thần Vương.
Là truyền nhân hạch tâm của một bộ tộc lớn, là thiếu niên thiên tài gần như đồng đẳng với Thiếu chủ, khi xuất hành tất nhiên có Thần Vương che chở.
Sở Phong gật đầu: “Được, ngươi giúp ta thanh toán, mua mười tám bát Mạnh Bà Thang đến đây.”
“Tại sao ngươi lại không đi?” Có người nổi giận.
“Ta chính là đoạt, là ăn cướp, đoạt của ngươi trước mặt mọi người.”