Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 233: Tiệc Rượu Của Dị Tộc (3)

Thánh Khư Chương 233: Tiệc rượu của dị tộc (3)

Điều này làm Sở Phong ngạc nhiên, hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng.

Lúc tới, hắn luôn cảm thấy hậu nhân của thú vương sẽ là một đám rất ngang ngược kiêu ngạo, khó có thể ở chung, ai biết, cường giả trẻ tuổi dị tộc đầu tiên gặp được lại cực kỳ thưởng thức hắn.

"Tôi rất nghiêm túc, không phải nói giỡn đâu, có cơ hội chúng ta có thể hợp tác một phen, quay một bộ điện ảnh cấp sử thi càng hùng hồn hùng vĩ, đương nhiên trong phim không thể căm thù chủng tộc khác, phải có chiều sâu mới được, hơn nữa chiến đấu hoàn toàn chân thật, như vậy mới nhiệt huyết, trào dâng!"

Bạch Xuyên cực kỳ hăng say, mái tóc bạc tung bay, ánh mắt thì tỏa sáng, khí tức dương cương cực mạnh, tràn ngập sức mạnh khiến lòng người run sợ, y thao thao bất tuyệt nói ra suy nghĩ của mình với Sở Phong.

Sở Phong cảm thấy rất quái dị, một thanh niên cường giả dị tộc muốn hợp tác quay phim điện ảnh với hắn á? Thật cổ quái!

Nhưng mà, hắn không thể từ chối thiện ý như vậy, cũng rất nghiêm túc trò chuyện với đối phương ở đây, nói ra ý kiến của mình.

"Ha ha, anh Sở đây thật phù hợp sở thích của tôi, những ý kiến này quá tuyệt, xem ra về sau chúng ta nhất định có thể vui vẻ hợp tác!"

Sở Phong hỏi hắn, vì sao cố tình muốn quay phim điện ảnh chứ.

"Coi như là một loại tu hành đi." Bạch Xuyên cho biết, bọn họ tới xã hội loài người là vì rèn luyện, muốn hòa mình vào đó, trải nghiệm các loại tư vị nhân sinh.

Y cực kỳ thích 《 Ngưu Ma Đại Thánh 》, cho nên muốn tìm được cửa đột phá từ phương diện này.

"Hoạt động của nhân loại các anh rất phong phú, tri thức lại rộng lớn, nếu hoàn toàn dung hợp thì cũng coi như một loại luyện tâm." Bạch Xuyên bình thản nói.

Rất nhiều người đưa mắt nhìn qua bên này, bởi vì khí chất của Bạch Xuyên rất phi phàm, mái tóc bạc sáng lên chói lóa, trong cơ thể như cất giấu một lò lửa, tràn ngập sức mạnh kinh khủng.

Bạch Xuyên trực tiếp đứng dậy, nói: "Quên mất, tôi phải đi rồi, sau này lại liên hệ. Nói thật tôi không thích trường hợp như thế này, Lang tộc chúng tôi vốn tục tằng, cuồng dã, không bị thứ gì cản trở, tôi thật không quen với những nơi quá nhiều quy định thế này."

Rốt cục cũng có người nhận ra y, một vài cao tầng tài phiệt mang theo nụ cười nhiệt tình lần lượt đi tới, bắt chuyện với cháu của Ngân Nguyệt Lang Vương.

Bạch Xuyên đối phó, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng rời đi.

Không ít người nhận ra Sở Phong, nhưng không nhiệt tình chạy tới đòi chụp ảnh chung như hai cô bé kia, những người đó tuổi lớn nhân thân bối cảnh đều không bình thường, căn bản không coi trọng hắn.

Cho nên, Sở Phong vui vẻ được thanh tĩnh.

"Lão Đại, người vừa rồi là ai, con cháu của Ngân Nguyệt Lang Vương sao?" Âu Dương Thanh chạy tới, tương đối giật mình.

Đám người Diệp Khinh Nhu cũng đi tới, đều tỏ vẻ kinh ngạc, các đại nhân vật tài phiệt còn chưa thể nói chuyện lâu với Bạch Xuyên, mà Sở Phong lại trò chuyện hăng say với y đến thế.

"Trùng hợp gặp được." Sở Phong nói.

"Hả?" Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, cảm giác được một tia địch ý, bởi vì thần giác của hắn rất nhạy cảm.

Bên kia có Hứa Uyển Di, Mục Thiên, cũng có vài thanh niên phi thường xuất chúng, bọn họ được bao vây hùa đón ở trung tâm.

Trên thực tế, những người đó cũng là trung tâm của cả buổi tiệc này, và một ít người có thân phận phi phàm, tất cả mọi người đều vây quanh bọn họ.

Thậm chí, Sở Phong còn nhìn thấy Khương Lạc Thần ở đó, đang nói chuyện cùng một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

"Hậu nhân của Thú vương đang đi tới!" Đỗ Hoài Cẩn thấp giọng nói.

Trung tâm buổi tiệc bắt đầu dời đi, mấy người trẻ tuổi kia đi tới hướng bên này, mục tiêu chính là bọn Sở Phong.

Lòng Sở Phong trầm xuống, Hứa Uyển Di, Mục Thiên đều đứng chung nói chuyên với mấy người đó ở bên kia, Sở Phong không biết Mục Thiên thế nào, nhưng người đàn bà Hứa Uyển Di kia tuyệt không sẽ nói cái gì hay cả.

Người thanh niên cầm đầu trông rất tuấn mỹ, có một mái tóc màu tím để xỏa xuống thắt lưng, mặc lễ phục dạ hội của loài người, thoạt nhìn cực kỳ thoát tục.

Hắn còn đẹp hơn cả các mỹ nữ bình thường, đây là một mỹ nam tử hiếm có.

"Anh ta tên là Khổng Thịnh, là hậu nhân của Khổng Tước Vương!" Diệp Khinh Nhu nhỏ giọng mà nói, thì thầm bên tai báo cho Sở Phong biết.

Điều này làm lòng Sở Phong chợt lạnh, Khổng Tước Vương cực kỳ đáng sợ, cả con Vượn già của núi Tung Sơn mạnh như thế cũng cảm thấy không bằng... Có thể suy ra sự lợi hại và khủng bố của Khổng Tước Vương.

Vùng đất Phong Thiền là vùng giao tranh của nhân loại, không có khả năng bỏ qua, thế mà Khổng Tước Vương lại dám tham dự, luôn muốn chiếm được nó.

Có thể nói, Khổng Tước Vương là một vương giả vô địch!

Khổng Thịnh rất tuấn mỹ, tóc dài màu tím, khí chất yêu dị, thân thể thon dài, trông gã rất xuất chúng.

Bên cạnh gã còn có một nam một nữ, nam thì mày rậm mắt to, anh khí phấn chấn, dáng người cường tráng hữu lực.

"Người kia là con cháu của Vân Báo vương, tên là Vân Phi!" Diệp Khinh Nhu cho biết, hiển nhiên cô đi dạo một vòng qua buổi tiệc này, biết được rất nhiều tin tức có giá trị.

"Cô gái bên cạnh tên là Miêu Phỉ, không biết xuất thân, nhưng nhất định là hậu nhân thú vương." Diệp Khinh Nhu cho biết.

Cô gái kia có mái tóc ngắn, rất nhẹ nhàng khoan khoái, cũng cực kỳ xinh đẹp, cặp mắt to ấy tựa hai hòn bảo thạch, thoáng phát ra quang hoa xanh biếc, quả thật rất yêu dị và xinh đẹp.

Cô ta tên là Miêu Phỉ, khá hợp cạ với Khương Lạc Thần, vừa đi còn vừa nói chuyện không ngừng.

"Gã đàn ông đi đằng sau một bước kia tên là Hoàng Tiểu Tiên, rất đáng ghét!" Diệp Khinh Nhu nói, nhẹ giọng nói cho Sở Phong biết tên của gã dị tộc sau cùng, cũng không biết chủng tộc.

Hoàng Tiểu Tiên có lẽ là dị tộc duy nhất có diện mạo bình thường, không có anh khí, càng đừng nói tới tuấn mỹ, cao tầm trung, hơi gầy, tóc thì vàng chóe, cằm nhọn hoắc, đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên tinh quang.

Cả người thoạt nhìn hơi yêu khí, diện mạo của gã đúng là không ưa nhìn.

"Ngươi chính là Ngưu Thần Vương Sở Phong?" Hoàng Tiểu Tiên là kẻ đầu tiên mở miệng, khóe miệng hơi nhếch lên, khá là ngạo mạn, tuy diện mạo bình thường, nhưng gã thật sự rất tự tin.

"Đúng!" Sở Phong bình tĩnh đáp lại.

Gần đó tự nhiên cũng có rất nhiều người đi đến, đều đi theo xu nịnh những thanh niên này, nhất là Khổng Thịnh được coi trọng nhất, các cao tầng tài phiệt đều đứng cách gã không xa.

Hứa Uyển Di cũng có mặt, cô ta đứng khá gần bọn người này, lộ ra một tia mỉm cười.

"Nghe danh đã lâu, chúng ta có thể trò chuyện một hồi đấy." Hoàng Tiểu Tiên nói, tuy mới bước đầu dung nhập xã hội loài người, nhưng gã đã nhanh chóng thích ứng, giao tiếp ngôn ngữ cũng không có chướng ngại gì.

Trong mắt gã lóe lên tinh quang, thân thể gầy guộc đi về phía trước vài bước, nhìn vào Sở Phong, nói: "Nghe nói ngươi giết chết rất nhiều cao thủ các tộc trong 《 Ngưu Ma Đại Thánh 》?"

Sở Phong không nói gì, cứ như vậy mà nhìn vào gã, đã quá rõ ràng, cái gã này đến là để thêu dệt thêm chuyện.

"Ta có chút hứng thú với ngươi, nếu không chúng ta đi ra ngoài đơn độc nói chuyện được chứ?" Hoàng Tiểu Tiên mang theo tia cười, nhưng trong đôi mắt lại đầy nét khinh thường mà nhìn Sở Phong.

Bình Luận (0)
Comment