Gã cũng có xem bộ phim điện ảnh cuộc chiến trên núi Thái Hành Sơn, nhưng mà, gã hoàn toàn coi khinh cái gọi là chiến lực của Ngưu Thần Vương!
Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh hoà giải, nói: "Quên đi, chúng ta vẫn nên nói chuyện ở nơi này đi, tiệc rượu vốn là nơi kết bạn kết bè, không cần đổi chỗ nào đâu."
Anh ta nói thế là sợ hậu nhân của thú vương lừa Sở Phong đi ra ngoài, sau đó tìm chỗ nào vắng vẻ không ai mà hạ độc thủ.
"Ngươi là cái thá gì, ta và Ngưu Thần Vương đang nói chuyện, có chỗ để ngươi xen mồm vào sao?!" Hoàng Tiểu Tiên trở mặt đặc biệt nhanh, trực tiếp lạnh lùng không để lại chút mặt mũi nào cho người khác.
Trong sảnh lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người thật không ngờ, gã ta lại bá đạo và không khách sáo như vậy.
"Ngươi thật quá đáng!" Sở Phong tiến lên, Âu Dương Thanh là vì ra mặt thay cho hắn, làm sao có thể để anh ta chịu nhục?
Thiên Lí Nhãn Đỗ Hoài Cẩn cũng tức giận vô cùng, nói: "Anh bạn à, nơi này là tiệc rượu, giữa chúng ta vẫn nên ôn ôn hòa hòa thì tốt hơn."
"Buồn cười thật, ta đang nói chuyện với Sở Phong, đến phiên các ngươi ra mặt dùm sao?" Hoàng Tiểu Tiên nói tới đây thì nhìn quét qua những người ở chỗ này, nói: "Ta muốn biết, hai cái tên vừa rồi lên tiếng cũng là được các ngươi mời tới sao?"
Hiển nhiên, gã ta đang cố ý làm khó dễ, muốn bới lông tìm vết.
Những tên hậu nhân thú vương này vốn không có ý tốt mà tiến đến, chẳng qua Hoàng Tiểu Tiên này là bá đạo nhất, trở mặt hoàn toàn.
Phía tổ chức tiệc rượu lập tức chùi mồ hôi lạnh, căn bản không dự đoán được kết quả này, họ không muốn làm khó hai người kia, nhưng lại đắc tội không nổi hậu nhân của thú vương.
"Thật không thú vị, cái tiệc rượu giẻ rách gì không biết, cả con chó con mèo gì cũng trà trộn được vào đây!" Hoàng Tiểu Tiên cười lạnh, nhẹ giọng mà nói, mặc dù là đang nói Âu Dương Thanh và Đỗ Hoài Cẩn, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Sở Phong, rõ ràng là đang chỉa mũi nhọn vào hắn.
Người sáng suốt vừa nhìn là biết rõ chuyện gì thế này!
Lúc này, sắc mặt Âu Dương Thanh, Đỗ Hoài Cẩn lúc xanh lúc trắng. Họ chưa từng bị người nào nhục mạ nặng như vậy, hơn nữa còn là trước mặt mọi người, thật quá nén giận, khó chịu.
Sở Phong lạnh lùng mà nói: "Ngươi nói hai người bọn họ là con chó con mèo, vậy ngươi là ai, xuất thân thế nào?!"
Cũng đều là tương đồng mà thôi. Hiển nhiên, Hoàng Tiểu Tiên là dị tộc, tự nhiên cũng là loài chim bay hoặc dã thú biến hóa thành, nếu thật sự nói ra thân phận, cũng tương đương như bị nhục nhã.
"Ngươi." Trong mắt Hoàng Tiểu Tiên bắn ra chùm tia sáng, chăm chú nhìn vào Sở Phong.
Diệp Khinh Nhu tiến lên, nắm lấy một cánh tay của Sở Phong, sợ hắn xúc động khai chiến với hậu nhân của thú vương, cô ấy nhẹ giọng nói: "Quên đi!"
Hoàng Tiểu Tiên bỗng nở một nụ cười có chút yêu tà, hơn nữa tia sáng trong mắt bỗng bừng lên dữ dội, trong đó còn xen chút vàng kim nhàn nhạt, gã ta nói: "Đúng lúc ta còn thiếu một người bạn nhảy, mỹ nữ có nể mặt hay không?"
Gã ta đang cười với Diệp Khinh Nhu, đồng thời cũng ngoắc cô lại gần.
Giờ khắc này, Diệp Khinh Nhu lại trực tiếp buông cánh tay Sở Phong ra, đi tới.
Rất nhiều người đều lộ ra dị sắc, chiêu này của Hoàng Tiểu Tiên hơi quá đáng, trước mặt mọi người mà cướp đi bạn nhảy của Sở Phong, thật sự quá lên mặt vênh váo.
"Ngươi. Đang nhục nhã chúng ta, Khinh Nhu mau trở về!" Cả Trần Lạc Ngôn cũng không chịu đựng nổi, y lập tức quát.
Sở Phong mới đầu còn kinh dị, sau đó đột nhiên biến sắc, khẽ quát một tiếng, nói: "Tỉnh lại!"
Trong nháy mắt, thân thể Diệp Khinh Nhu dừng lại, hơi lộ mê mang, sau đó kinh hô, cô ấy nhanh chóng rút lui, trở lại bên người Sở Phong, nhìn chằm chằm Hoàng Tiểu Tiên như đang nhìn thấy quỷ.
"Vẫn đến đây đi!" Hoàng Tiểu Tiên mỉm cười, tia vàng nhạt trong mắt càng ngày càng sáng rọi.
Sở Phong biết, tinh thần lực của người này cực kỳ mạnh mẽ, có thể mê hoặc tâm thần người khác.
Hắn tràn đầy sát khí mà chặn Diệp Khinh Nhu ở phía sau, đi nhanh về phía trước mà áp sát, gã này vốn tới gây hấn, cứ liên tục thêu dệt thêm chuyện, hắn sao có thể lùi bước chứ.
"Dù ngươi có là hậu nhân của thú vương, nhưng nhớ kỹ, nơi này là thành thị của loài người!" Sở Phong lạnh giọng nói, không hề che dấu sát ý!
Nụ cười của Hoàng Tiểu Tiên bỗng đọng lại, đôi đồng tử thoáng co rút, sắc mặt có chút khó coi, cư nhiên bị cảnh cáo như vậy.
"Thành thị của loài người thì thế nào? Bọn ta cũng là khách quý!" Gã mở miệng nói, thầm tức giận trong lòng, nhưng trên gương mặt ấy vẫn hiện lên nét cười, gã làm càn mà nhìn về phía mọi người.
"Hiện tại các tộc chung sống hoà bình, sao còn phân chia địa vực và thành thị cái gì chứ, như thế thì quá hạn chế rồi." Hứa Uyển Di đúng lúc mở miệng, cô ta mang theo nụ cười, bộ dạ phục đỏ thắm ôm lấy dáng người đường cong uốn lượn, cô ta trông cực kỳ diễm lệ và xinh đẹp.
Người đàn bà này quả nhiên muốn đi ra kiếm chuyện, Sở Phong khinh miệt quét nhìn cô ta một cái, nói: "Cô Hứa đây ung dung hào phóng, vậy thì mời cô nhảy một điệu với anh Hoàng cho, coi như là thay chúng tôi nhận lỗi."
Gương mặt Hứa Uyển Di thoáng cứng lại, nụ cười đã biến mất, làm sao cô ta có thể khiêu vũ với Hoàng Tiểu Tiên chứ, đó là tộc loài nào? Trong lòng cô ta biết, chắc hẳn là một con chồn!
Cho dù ông nội của gã là thú vương, thực lực khủng bố.
Nhưng mà, nếu hiện giờ cô ta nhảy một điệu với Hoàng Tiểu Tiên, đồn ra ngoài cô ta còn mặt mũi gì nữa? Dù sao cô ta cũng là con dâu nhà họ Lâm của Sinh Vật Thiên Thần.
Hoàng Tiểu Tiên mỉm cười, hắn không ngại khiêu vũ cùng một vị mỹ nữ, cũng không nói gì.
Hứa Uyển Di từ chối, nói: "Thân thể tôi không thoải mái, hơn nữa còn là tiểu thư mỹ lệ này đắc tội anh Hoàng, tôi đành nhìn cô ấy khiêu vũ với anh ta để xin lỗi đi thôi." Cô ta đưa tay chỉ vào Diệp Khinh Nhu, muốn tìm kẻ thế mạng.
Sở Phong cười nhạo, nói: "A, vừa rồi tôi còn thấy cô nhảy mấy điệu với người ta, khỏe lắm mà, thế nào vậy, khinh thường anh Hoàng chăng?"
Tất cả mọi người trông lại, lộ ra dị sắc.
Sắc mặt Hứa Uyển Di càng cứng đi, cô ta hận Sở Phong muốn chết, thật không ngờ hắn phản ứng nhanh như vậy, kéo cô ta theo vào vũng bùn luôn.
Sở Phong nói tiếp: "Cái gọi là chung sống hoà bình không phải như vậy, người ta đã nhục mạ tới cửa, mình còn phải cười làm lành, đây là tính cách như thế, hay là cảm thấy lẽ ra nên như vậy?"
Đứng trước mặt mọi người nói thẳng vào mặt Hứa Uyển Di như thế, còn thiếu điều trực tiếp nói cô ta có nô tính.
"Cậu." Hứa Uyển Di giận dữ, chưa từng bị nhục nhã đến mức này.
Sở Phong sớm chướng mắt cô nàng này, cô ta nhiều lần muốn giết hắn, còn phái người muốn động vào cha mẹ hắn, đã động vào nghịch lân của hắn rồi. Hôm nay cô ta còn dám nhảy ra, cần gì quan tâm cô ta là ai, tự nhiên không nói lời xuôi tai, nếu là đang ở nơi khác thì đã sớm ra tay!
Lâm Dạ Vũ từ đằng xa đi tới, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hứa Uyển Di, y cảm thấy hôm nay coi như đã biết cô vợ này không làm nên chuyện gì, hoàn toàn là đang tự rước lấy nhục.