Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 236 - Chương 235: Quét Ngang (2)

Thánh Khư Chương 235: Quét ngang (2)

"Anh Sở không thể nói như vậy, các tộc dung hợp là đại xu thế bây giờ, không cần đưa thành kiến cá nhân vào." Chủ sự có người đứng ra, nói như vậy.

Hắn ta không sợ cái gì, hắn cảm thấy, dù Sở Phong là Ngưu Thần Vương thì đã sao, hơn được hậu nhân thú vương à? Có thể đánh đồng với con dâu nhà họ Lâm của Sinh Vật Thiên Thần Lâm sao?

Sở Phong mỉm cười, nói: "Đúng vậy, các tộc dung hợp là chuyện tốt, nhưng không phải chuyện gì cũng có thể thuận buồm xuôi gió, cần một thời kì cọ sát cùng quá độ mới được, vừa rồi tôi nói chuyện rất ăn ý với hậu nhân của Ngân Nguyệt Lang Vương, còn trở thành bạn bè, mà không hợp với anh Hoàng đây cũng là chuyện bình thường mà thôi."

Hắn cực kỳ bình thản, cũng rất khắc chế, không muốn khiến cho những người có liên quan phải khó xử, nhưng tuyệt đối không ủng hộ lời nói của người này, cho nên mới đề cập đến hậu nhân của Ngân Nguyệt Lang Vương, kích thích và nhắc nhở hắn ta một chút.

Quả nhiên, người này có chút xấu hổ, sắc mặt hơi trầm xuống, không tiện nói thêm điều gì.

Lúc này, không ít người đều đứng ra hoà giải, cũng không muốn không khí trở nên quá căng thẳng, như vậy cũng không tốt cho bất cứ người nào.

Nhất là phía chủ sự lại nhận lỗi với Hoàng Tiểu Tiên, đứng đó thấp giọng nói gì đấy.

Ngoài ra còn có người đi đến bên cạnh Sở Phong, nhỏ giọng nói cho hắn biết, đừng nói thêm gì nữa.

Hoàng Tiểu Tiên mỉm cười, nói: "Bỏ qua chuyện này cũng không phải vấn đề, nhưng mà, hắn ta phải đến nhận lỗi với tôi!"

Gã ta đưa tay chỉ vào Sở Phong, mặc dù đang cười, nhưng lại có chút cả vú lấp miệng em, cái cằm nhọn hoắc nọ hất lên cao, trông hết sức tự phụ.

Bởi vì, gã ta cũng chả ngán gì cái gọi là Ngưu Thần Vương, sau khi cẩn thận xem hết bộ phim kia, gã sớm đoán được thực lực của Sở Phong, phỏng chừng không bằng Kim Cương và Thiên Thần Cánh Bạc, chỉ biết dựa vào một cây cung lớn mà thôi.

Sở Phong khinh thường, mặc kệ gã ta, trực tiếp xoay người.

"Ngươi." Sắc mặt Hoàng Tiểu Tiên trầm xuống, đi nhanh xông tới.

Bên cạnh, có người khuyên Sở Phong, nói: "Anh Sở, cần gì như vậy, cúi đầu nhỏ giọng nhận thua là được rồi."

"Làm không được." Sở Phong xoay người, nhìn người đang khuyên can hắn, sau đó lại nhìn lướt qua Hoàng Tiểu Tiên, hắn vẫn rất khinh miệt, lúc này hắn không trực tiếp ra tay cũng đã tốt lắm rồi.

"Vậy ta đến dạy cho ngươi, làm sao để xin lỗi ta!" Hoàng Tiểu Tiên lạnh giọng quát, nhanh chóng đi đến gần.

Người chung quanh ngẩn người, đây là một lời không hợp là ra tay sao? Tất cả mọi người có dự cảm, xảy ra đại sự rồi!

Từ đầu đến cuối, mấy cường giả dị tộc còn lại đều không lên tiếng, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Ánh sáng vàng kim trong mắt Hoàng Tiểu Tiên sáng bừng lên, gã ta trực tiếp vung nấm đấm, ra tay với Sở Phong, gã mang theo ngạo mạn và khinh thường, cái gì mà Ngưu Thần Vương kia chứ, gã chuẩn bị một quyền đấm cho hắn gãy xương nát gân.

Phanh!

Một người đàn ông để đầu đinh đi tới, da hắn ta có màu đồng cổ, trông ra thật khí phách, dung mạo không tầm thường, cực kỳ oai hùng, hắn ta bắt lại tay của Hoàng Tiểu Tiên.

"Anh Viên?" Hoàng Tiểu Tiên vốn muốn nổi giận, nhưng sau khi quay đầu lại nhìn thấy người thanh niên này, gã ta lập tức cười làm lành, thả thấp tư thế.

Thanh niên thân thể cường tráng da dẻ màu đồng kia bình tĩnh nhìn vào gã, nói: "Đây là chỗ nào mà cậu còn muốn động tay động chân hả?"

"Viên Phong, đến từ núi Tung Sơn!" Có người nói nhỏ.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đoán được lai lịch của hắn ta, Viên Phong hẳn là hậu nhân của con Vượn già Đại Lâm Tự, thấy hắn ta vừa đi ra đã trấn áp được Hoàng Tiểu Tiên, chứng tỏ thân phận hắn ta rất bất phàm.

Khổng Thịnh vẫn không nói gì, lúc này mới mở miệng, hơn nữa đi về phía trước, nói: "Viên Phong anh cũng tới rồi." Hắn là hậu nhân của Khổng Tước Vương, thân phận siêu phàm, chung quanh có không ít người vây quanh cứ như chúng tinh phủng nguyệt vậy.

"Đúng, tôi vừa đến." Viên Phong gật đầu, buông Hoàng Tiểu Tiên ra mà đi tới.

"Tôi đúng lúc có chuyện tìm anh." Khổng Thịnh nói, dung mạo của gã ta cực kỳ tuấn mỹ, có thể nói là đẹp đến hiếm có, tóc tím xõa tung, dáng người thon dài, khí chất quá mức xuất chúng.

Tuy tuấn mỹ, nhưng hắn lại không mang nét âm nhu, mà có vẻ khá uy nghiêm, bởi vì trong cơ thể ẩn chứa một sức mạnh kinh khủng, từng tia từng tia khí tức tràn ngập ra khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

"Chuyện gì?" Viên Phong hỏi, đồng thời nhìn về phía Hoàng Tiểu Tiên, nói: "Trong hoàn cảnh này không nên để cậu ta làm xằng làm bậy."

Hoàng Tiểu Tiên xấu hổ, hắn không lại ra tay.

Khổng Thịnh lộ ra ý cười, lập tức có vẻ vô cùng sáng lạn, cứ như ánh bình minh màu tím nở rộ.

Gã ta mở miệng nói: "Những chuyện này đều là việc nhỏ, người kia nói rất đúng, trong quá trình dung hợp các tộc khó tránh khỏi sẽ có ma xát và va chạm, cần phải có một quá trình quá độ, để bọn họ tự mình giải quyết là được, tôi anh ngăn cản một lần, vậy có cản được lần hai lần ba không?"

"Chuyện này." Viên Phong muốn nói cái gì, nhưng lại bị Khổng Thịnh kéo qua một bên.

Hoàng Tiểu Tiên nở nụ cười, Khổng Thịnh lên tiếng khiến gã ta mười phần phấn khích, không sợ làm lớn chuyện này nữa.

Sở Phong thầm rét lạnh trong lòng, chẳng lẽ Khổng Tước Vương quả thực là sự tồn tại kinh khủng đã thúc đẩy Thương Lang Vương và Ưng Vương sao? Hơn nữa Khổng Thịnh đã biết chuyện hắn giết chét Thương Lang Vương rồi ư?

Rất rõ ràng, Khổng Thịnh không có thiện ý gì với hắn, muốn để mặc cho Hoàng Tiểu Tiên gây chuyện.

"Anh Viên Phong!" Cô gái dị tộc tên Miêu Phỉ ngọt ngào kêu lên, mái tóc ngắn củn của cô trông thật nhẹ nhàng khoan khoái, đôi mắt như bảo thạch, ngẫu nhiên có ráng mây xanh biếc chợt lóe mà không, yêu dị mà xinh đẹp.

Hậu nhân của Vân Báo vương - Vân Phi cũng tiến lên chào hỏi Viên Phong.

"Viên Phong, tôi muốn dùng một ít thứ để đổi lấy phấn hoa và trái cây của thánh thụ bồ đề Kim Cương." Khổng Thịnh mở miệng.

"Anh tìm tôi là vì chuyện này?" Vẻ mặt Viên Phong rất nghiêm trang, hắn ta hỏi: "Anh lấy cái gì để đổi?"

Thánh thụ bồ đề Kim Cương là một gốc cổ thụ ngàn năm trên núi Tung Sơn, nó là dị thụ quý báu nhất hiện nay, quả bồ đề Kim Cương kết ra có được thần hiệu, có thể khiến người ta tiến hóa cực mạnh!

Khổng Thịnh nói: "Cây bồ đề Kim Cương của núi Tung Sơn tuy được xưng là thánh thụ, nhưng bây giờ khẳng định còn không phải, cần phải có thời gian nó mới có thể từng bước sống lại, yên tâm, thứ tôi dùng để trao đổi sẽ không thua gì phấn hoa và trái cây của nó bây giờ đâu."

"Anh muốn đột phá, trở thành một thành viên trong sinh vật cấp Vương à?" Viên Phong hỏi gã ta.

Khổng Thịnh cười cười, càng có vẻ yêu dị, tuấn mỹ hơn, con ngươi màu tím càng sâu thẳm, gã ta nói: "Tôi giống như anh vậy, chắc hẳn từ lâu Vượn Vương đã chuẩn bị phấn hoa và thánh quả cần để tiến hóa, không cần bao lâu nữa, núi Tung Sơn sẽ có thêm một tôn vương giả."

Hai người nói chuyện không có che lấp, rất nhiều người đều nghe thấy được, mọi người thầm rung động không thôi!

Dị quả thưa thớt đến dữ dội, người khác trở thành dị nhân còn là điều khó khăn, bọn người này lại đang chọn chọn lựa lựa, muốn trở thành thú vương!

Bình Luận (0)
Comment