Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 237 - Chương 236: Quét Ngang (3)

Thánh Khư Chương 236: Quét ngang (3)

Đây thật là chỗ tốt khi chiếm được danh sơn thiên hạ sao? Quả thực khiến người ta điên cuồng mà!

"Cổ thụ bồ đề kết quả quá ít, tôi chưa chắc đã có tư cách hưởng dụng." Viên Phong lắc đầu.

"Lão Vượn Vương tạm thời không cần nhiều như vậy, ông ấy đã tuyệt thế vô cùng rồi, cho nên nhất định sẽ nghĩ cách để anh đột phá." Khổng Thịnh mỉm cười nói.

Người chung quanh nghe vậy hết hồn, dần dần hiểu ra.

Hậu nhân của thú vương tiến vào nơi tụ tập của nhân loại là vì tăng trưởng rèn luyện, để học được các loại tri thức của nhân tộc, khiến tầm mình bọn họ càng thêm xa rộng.

Đối với những ngoại tộc này mà nói, nhân tộc có rất nhiều phương diện đều đáng để bọn họ học tập.

Thậm chí, đối với bọn họ mà nói hồng trần nhân thế đều là bảo tàng, nhân tình thạo đời vân vân, nếu như có thể ứng phó đúng chỗ, tâm cảnh của bọn họ sẽ có khác biệt rất lớn.

Nói cách khác, dạng khủng bố như Khổng Tước Vương và con vượn già đều tìm ra được dị quả tối hi trân, hiện tại có thể giúp bọn họ đột phá.

Thú vương có cân nhắc của bản thân mình, hậu nhân của chúng chưa từng trải qua mấy trăm năm gột rửa, nếm thử vô vàn đau khổ, tích lũy cũng đã đủ sâu như bọn chúng.

Chúng nó muốn hậu bối dung nhập vào nhân loại, đi một lần trong chốn hồng trần cuồn cuộn, chìm nổi một đoạn thời gian trong “Chảo nhuộm” này!

Rất nhiều người sợ hãi, hậu nhân của thú vương quả nhiên gặp may mắn, nhất định sẽ đột phá đến cảnh giới đỉnh cao, con đường phía trước sớm được an bài sẵn cả!

Trên thực tế, Hoàng Tiểu Tiên đang rất phẫn uất, tuy đều là hậu nhân của thú vương, nhưng vận mệnh của họ lại bất đồng, lão tổ của dòng tộc hắn ta cũng chỉ mới đột phá đến cảnh giới thú vương, sao còn thời gian mà ngó ngàng đến hắn ta?

Đồng thời, nơi mà dòng tộc của hắn ta chiếm cứ không phải là danh sơn thiên hạ, chỉ chiếm được một ngọn núi hơi có tiếng tăm ở phương Bắc, ở đó dị thụ không nhiều lắm, phỏng chừng rất khó cung cấp nuôi dưỡng ra tôn thú vương thứ hai.

Cho nên, Hoàng Tiểu Tiên càng ngày càng bất bình, trong lòng có một ngọn lửa cháy hừng hực, vốn đã nhìn Sở Phong không vừa mắt, hiện tại càng muốn giết chết hắn.

"Chuyện gì cũng phải từ từ, hai vị có thể ngồi xuống bàn đã." Có người nhìn ra dấu vết không đúng, muốn đi lên khuyên can.

Dáng người Hoàng Tiểu Tiên gầy guộc, mái tóc thì vàng chóe, cằm nhọn hoắc, tinh quang trong mắt chớp động, nụ cười lúc này làm người ta thật phản cảm.

Hắn ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Tôi đây là người rất dễ nói chuyện, không có gì, bảo vị mỹ nữ này nhảy một điệu xin lỗi ta là được rồi." Gã ta chỉ về phía Diệp Khinh Nhu.

Diệp Khinh Nhu biến sắc, hiện tại cô ấy cũng đoán ra lai lịch của người này, bị ép buộc khiêu vũ với một con chồn, sau này nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Sau đó, Hoàng Tiểu Tiên dù bận vẫn ung dung, lại chỉ vào Âu Dương Thanh cùng Đỗ Hoài Cẩn, nói: "Đồng thời, hai người này thật chướng mắt, kêu bọn chúng cút đi đi!"

"Ngươi!" Âu Dương Thanh và Đỗ Hoài Cẩn tức giận, liên tục bị nhằm vào khiến bọn họ vô cùng phẫn nộ.

Sở Phong tự nhiên biết gã này là cố ý, bề ngoài thì đang nhắm và bọn Diệp Khinh Nhu, Đỗ Hoài Cẩn, nhưng thật ra là muốn nhục nhã hắn. Gã ta giành bạn gái, trách mắng bạn hắn, thái độ kiêu ngạo mà bá đạo.

"Còn không mau lại đây!" Hoàng Tiểu Tiên hất càm, chùm tia sáng màu vàng trong mắt nở rộ lên, gã ta nhìn về phía Diệp Khinh Nhu, vận dụng sức mạnh tinh thần, muốn trực tiếp khống chế cô ấy đi tới.

Sức mạnh tinh thần của gã mạnh đến đáng sợ, rất nhiều người chung quanh đều ngơ ngác ra một hồi, họ đều bị ảnh hưởng, càng không bàn đến Diệp Khinh Nhu đứng mũi chịu sào.

Sắc mặt cô ấy trắng bệch, thân thể lay động.

"Cút!" Sở Phong hét lớn một tiếng, trong tiếng hét ẩn chứa Mãng Ngưu Hống, đồng thời cũng có tinh thần công kích, mạnh mẽ gián đoạn sức mạnh khống chế tinh thần của Hoàng Tiểu Tiên.

Oanh!

Sắc mặt Hoàng Tiểu Tiên phát lạnh, một quyền đánh ra, phát ra tiếng sấm sét, trực tiếp ra tay với Sở Phong.

"Phanh!"

Sở Phong giơ tay lên, trực tiếp chặn được, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào gã ta.

"Hai vị xin đừng như thế, mỗi người lùi một bước không được sao?!" Bên tổ chức hết sức lo lắng, xông đến không ít người, muốn tách bọn họ ra.

"Đi sân thượng đấu một trận, đừng làm ảnh hưởng đến người khác." Sở Phong nói, hôm nay hắn đã đủ khắc chế rồi, nhưng bây giờ không ra tay không được.

"Sống chết có mệnh." Hoàng Tiểu Tiên cười nói, gã ta thật thả lỏng, không thèm để Sở Phong vào mắt, bởi thế vừa rồi cũng không buồn dùng sức.

Trong nháy mắt, cả phòng tiệc vắng lặng, tất cả mọi người đều đi theo lên sân thượng của tòa nhà Kỷ Lân, trên đó rất trống trải, cũng đủ để hai người họ giao thủ.

Sao lấp lánh đầy trời, bóng đêm tĩnh lặng.

Trên sân thượng tòa nhà cao tầng rất im lặng, cho dù có rất nhiều người đang đứng, thế nhưng cũng không có tạp âm, tất cả mọi người đều đứng xa xa mà nhìn.

Hoàng Tiểu Tiên đứng ngay giữa sân thượng, gã ta thực tự phụ, nhưng cũng không chút lơ là, giờ khắc này hào quang kim quang trong mắt tăng vọt, gã ta gào to một tiếng với Sở Phong: "Còn không qua đây quỳ xuống!"

Sức mạnh tinh thần của gã taa cực kỳ khủng bố, mới ra tay thôi đã vận dụng loại bản lĩnh gần như thần thông này, muốn thao túng tinh thần của Sở Phong, làm hắn quỳ xuống trước mặt mọi người để làm nhục.

Sở Phong cảm giác đầu mình nhói lên một trận, hắn đang gặp phải công kích tinh thần.

Hắn thong thả hoạt động bước chân về phía trước, thân thể như muốn cong lại.

Hoàng Tiểu Tiên cười ha ha, vui sướng không thôi, gã ta rất hưởng thụ cảm giác này, thao túng ý chí của người khác, nắm hết mọi chuyện vào lòng bàn tay.

"Lão Đại!" Đỗ Hoài Cẩn, Âu Dương Thanh tái xanh mặt mày, vội la lớn.

Diệp Khinh Nhu cũng cảm giác rất sốt ruột, nếu Sở Phong bị làm nhục ở nơi này, thật sự còn đáng sợ hơn cả giết hắn, hậu quả kéo đến sau đó cũng khiến cô ấy khó chịu theo.

"Sở Phong!" Trần Lạc Ngôn quát, muốn đánh thức hắn dậy.

Lúc này, kể cả Khương Lạc Thần cũng không nhịn được, cho dù trước đây muốn hành hung Sở Phong, nhưng lại không muốn hắn chịu nhục trước mặt ngoại tộc, cô há miệng thở dốc muốn nói điều gì.

Khổng Thịnh rất bình tĩnh, gã ta đứng đó vẫn không nhúc nhích, mái tóc dài màu tím thả dài đến thắt lưng bị gió đêm thổi tung bay, trên gương mặt tuấn mỹ không có chút gợn sóng.

"Như thế có được không?" Viên Phong thấp giọng nói.

"Luôn có thời kỳ quá độ và ma sát, cứ để bọn họ tự mình giải quyết." Khổng Thịnh liếc mắt nhìn hắn ta.

Rất nhiều người thở dài, cảnh tượng này đúng là làm người ta rất không được tự nhiên, dù sao người sắp bị nhục nhã kia là Sở Phong, là một nhân loại.

Hứa Uyển Di đang cười, vui sướng đó phát ra từ nội tâm, cô ta rốt cục cũng đợi đến ngày này, suýt nữa cười to lên.

"Tốt lắm, thật nghe lời." Hoàng Tiểu Tiên mỉm cười, tia sáng màu vàng trong hai mắt càng ngày càng bừng lên, gã ta cảm thấy mình có thể nắm sinh tử của bất kỳ kẻ nào trong lòng bàn tay.

Gã ta phát hiện, hình như hông của Sở Phong lại thấp một chút, hắn thật hưởng thụ thời khắc này.

Oanh!

Nhưng mà, ngay sau đó bão táp nổ tung vang trời, Sở Phong đột nhiên ra tay, một quyền tung ra nhanh như sấm sét!

Trước đó, hắn di chuyển bước chân về phía trước, chỉ là vì tiếp cận, thoáng khụy người, là vì dồn sức huy nắm đấm!

"Ngươi." Hoàng Tiểu Tiên kêu lên sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment