Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 238 - Chương 237: Bại Lộ Chuyện Giết Thương Lang Vương (1)

Thánh Khư Chương 237: Bại lộ chuyện giết Thương Lang Vương (1)

Gã ta căn bản trốn không thoát, tốc độ của đối phương quá nhanh, đã gần bằng vận tốc âm thanh.

Gã chỉ có thể vội vàng vươn hai cánh tay ra đỡ, sau đó sẽ phản kích.

Nhưng mà, từ mới bắt đầu gã ta đã đánh giá thấp Sở Phong, sau khi nhận nắm đấm đầu tiên, sắc mặt gã đã xám xịt đi.

"Răng rắc!"

Quyền thứ nhất đập vào, cánh tay phải của gã đã trực tiếp gãy xương, bị Sở Phong đánh gãy.

"Răng rắc!"

Khi quyền thứ hai của Sở Phong hạ xuống, cánh tay trái của gã cũng cùng chung số phận, bị đánh đến gấp khúc một cách mất tự nhiên, phát ra tiếng nứt xương rợn người.

Oanh!

Sở Phong đánh ra quyền thứ ba, dộng vào lồng ngực gã.

Răng rắc!

Ngực Hoàng Tiểu Tiên lõm xuống, xương ngực gẫy mất bốn cái, gã ta há mồm hộc máu, văng ngược ra ngoài.

Vèo!

Sở Phong lao theo đó, tốc độ ấy rất khủng bố, cả không khí cũng phát ra tiếng nổ tung. Hắn trực tiếp đuổi theo Hoàng Tiểu Tiên đang tung bay giữa không trung, sau đó đá ra một cước, phịch một tiếng quét vào sườn phải của gã ta, khiến xương sườn chỗ đó rắc rắc rung động, lại bị đá gãy một cái.

Mãi đến tận đây hắn mới dừng lại, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

"A."

Đến lúc này, Hoàng Tiểu Tiên mới phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người nhiều chỗ gãy xương, đau đơn làm gã khó có thể chịu được, bịch một tiếng rơi thẳng xuống nền đất sân thượng, sau đó lăn lộn cùng đất, miệng thì không ngừng hộc máu.

Tất cả mọi người rung động, không có ai lên tiếng cả, họ đều nhìn chằm chằm phía trước, khó có thể tin.

Sở Phong thật ngông cuồng dữ dội, cư nhiên trực tiếp trơn tru nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến đấu, khiến tim người người đập lên liên hồi.

"Quá thô bạo, thật ngông cuồng dã, nhưng mà, tôi thích!"

Thật lâu sau, Âu Dương Thanh mới kêu lên quái lạ.

Những người khác nghe nói, cũng không tự chủ được muốn gật đầu, đều có cảm nhận tương đồng như thế, họ cảm thấy quá thỏa thích đầm đìa, đúng là sự vui sướng do việc thô bạo càn quét Hoàng Tiểu Tiên mang lại.

Đều là nhân tộc, rất nhiều người sớm đã nhìn không vừa mắt Hoàng Tiểu Tiên rồi, thế nhưng họ giận mà không dám nói gì, không có cách nào biểu lộ cả.

Hiện tại có người ra mặt, trực tiếp quét ngang gã ta như vậy, đúng là làm lòng người sung sướng mà!

Các ngoại tộc kia đều mặt không chút đổi sắc.

"Ngươi đáng chết!" Hoàng Tiểu Tiên kêu to, gã ta đúng là chồn, trời sinh đã có sức mạnh tinh thần rất mạnh.

Rất nhiều địa phương đều gọi loại sinh vật này là Hoàng Đại Tiên, bởi vì, có quá nhiều truyền thuyết về chúng nó, nổi danh nhất đó là có thể thao túng tinh thần người khác, chúng rất quỷ dị.

Sau khi Hoàng Tiểu Tiên tiến hóa, loại năng lực này tự nhiên càng mạnh mẽ hơn, kết quả lại gặp phải kết cục thảm bại này.

Trên thực tế, Sở Phong thừa nhận, thực lực của Hoàng Tiểu Tiên rất mạnh, tối thiểu cũng đã thức tỉnh đến cảnh giới hơn cấp tám, đổi lại là những người khác khẳng định sẽ thảm bại.

Ngay cả Diệp Khinh Nhu lợi hại như vậy, cũng bị Hoàng Tiểu Tiên đánh bất ngờ mà khống chế cả tâm thần.

Nếu không phải Sở Phong nắm giữ Ngưu Ma Hống có bao hàm tinh thần công pháp, thì muốn dạy cho hắn ta một bài học cũng phải phí chút công sức, không có khả năng sạch sẽ lưu loát như vậy.

"Giết!" Hoàng Tiểu Tiên kêu to.

"Xích!"

Một ánh sáng sáng như tuyết bất chợt vọt lên từ chỗ Hoàng Tiểu Tiên, chém về hướng Sở Phong.

"Trời ạ, cư nhiên là phi kiếm!" Có người la thất thanh.

Đó thật sự là một thanh đoản kiếm dài chỉ chừng có bàn tay, sáng chói như tuyết, nó lia về cổ của Sở Phong.

"Không chỉ Thục Sơn có ngự kiếm thuật, mà nhất mạch chúng ta cũng tinh thông." Hoàng Tiểu Tiên cười lạnh trong lòng, đây là chỗ dựa lớn nhất của gã ta, sức mạnh tinh thần rất hùng mạnh, có thể khống chế đồ vật mà giết người.

Ầm vang!

Nhưng mà, biểu hiện của Sở Phong hết sức khiếp người, tay trái tung long hình, tay phải thi triển hổ hình, tuyệt chiêu long hổ tranh phách của Hình ý quyền lập tức được tung ra.

Keng!

Hai tay hắn cùng đánh, vào thời điểm nguy cấp nhất, trực tiếp kẹp lấy thanh phi kiếm sáng ngời như tuyết kia.

Răng rắc!

Hai tay hắn chém một cái, long hổ tranh phách, bùng nổ thần âm, chấn động sân thượng, sức mạnh xoắn ốc bạo phát, trực tiếp xé nát cả phi kiếm.

"Làm sao có thể?" Hoàng Tiểu Tiên quá sợ hãi, chất liệu của thanh phi kiếm này cực kỳ hi hữu, cư nhiên cứ vậy mà bị người ta xé rách.

Ngay sau đó, Sở Phong đi đến gần đó, đạp một chân về phía trước!

"Răng rắc!" Tiếng xương gãy truyền ra.

"A."

Hoàng Tiểu Tiên kêu thảm thiết không ngừng, chân này đá xuống, phần xương ngực coi như còn lành lặn của gã ta cũng bị lõm xuống, lồng ngực đã gãy hết xương rồi.

Phanh!

Tiếp đó, Sở Phong lại quét ra một chân, đá tung gã bay ngang đi, một kích này vừa ra, ngay cả xương cột sống của gã ta cũng đã gãy, thương thế cực kỳ nghiêm trọng.

"Thú vị thật, chỉ là một con chồn mà biết thả cả phi kiếm ra nữa đấy, ngươi còn có năng lực gì thì cứ việc tung ra hết đi nào." Sở Phong nói.

"Ta muốn giết ngươi!" Hoàng Tiểu Tiên phẫn nộ gào lên, gã rơi oạch xuống đất, miệng đầy máu, thân thể co giật lại, bởi vì đau đớn làm cho đầy người gã ứa mồ hôi lạnh.

Từ sau khi xuất đạo, gã ta chưa từng bị thua thiệt lớn đến vậy.

Trước khi lần dị biến này còn chưa bắt đầu, gã ta cũng đã sống hơn hai mươi mấy năm rồi, đã có linh tính, khi đó ở một vùng xa xôi gã còn được tôn thành "Đại tiên", được rất nhiều người cúng bái.

Trong trung y, loại quấy nhiễu tinh thần do loài chồn gây ra như vậy, còn được gọi là bệnh thần kinh.

Có thể nói, khi gã ta vẫn còn là loài thú, còn chưa hoàn toàn tiến hóa thì đã thông linh, có được năng lực phi phàm, mà nay tiến hóa rồi lại càng thêm kinh khủng.

Nếu không thì gã cũng không được lão tổ của dòng tộc chồn coi trọng, lập thành người thừa kế.

Hiện giờ sau khi toàn diện tiến hóa, sức mạnh tinh thần của gã đã tăng vọt, ngay cả phi kiếm cũng tung ra ngoài được, thực lực kinh người, chém giết sinh vật cảnh giới Thức Tỉnh cứ như chơi trò chém hoa quả thôi.

Nếu không phải gặp được Sở Phong, thì trong cảnh giới Thức Tỉnh không có bao nhiêu người có thể ngăn được gã!

Đáng tiếc, gã ta đụng phải Sở Phong, hôm nay nhất định sẽ vô cùng thê thảm.

"Ngươi vẫn còn mạnh miệng lắm!"

Sở Phong tiến lên, lại đạp xuống mấy đạp, giúp gã ta tiến hành vận động gãy xương toàn thân.

"Ngươi." Hoàng Tiểu Tiên rợn người, chủ yếu là do đau quá, nỗi đau thể xác khiến gã ta khó có thể chịu được, không tự chủ được mà run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ra như suối.

Gã ta tuy phẫn nộ, nhưng lại không muốn kêu gào van xin.

Dù là vậy, Sở Phong vẫn đạp mấy đá, làm gãy luôn cả xương cằm của gã ta, giờ khắc này Hoàng Tiểu Tiên nước mắt chảy dài, cơn đau này thật sự không chịu nổi.

Bây giờ gã ta muốn nói chuyện cũng không trôi chảy được, bởi vì cằm đã bị đánh gãy rồi!

Trên bầu trời đêm, sao lấp lánh đầy trời.

Trên sân thượng hoàn toàn yên tĩnh, phe nhân loại đã bị hù cho đứng hình!

Sở Phong vừa rồi như một ma thần, ra tay rất mạnh, bẻ gãy nghiền nát, chỉ trong nháy mắt thôi đã chấm dứt cuộc chiến, gọn ghẻ mà lưu loát.

Bình Luận (0)
Comment