Không ai hoài nghi thực lực của Hoàng Tiểu Tiên, ngay cả phi kiếm còn tung ra được, ánh kiếm sáng như tuyết kia làm tim mọi người vang lên thình thịch, nó cực kỳ kinh khủng, trừ sinh vật cấp vương ra thì có mấy ai có thể đấu lại kia chứ?!
Sở Phong lấy long hình và hổ hình trong Hình ý quyền ra cùng đánh, trực tiếp xé nát phi kiếm, làm rung động đương trường.
"Thống khoái!"
Âu Dương Thanh, Đỗ Hoài Cẩn đều bật tiếng hoan hô, đồng cảm như chính bọn họ tự ra tay, ra sức mà đánh Hoàng Tiểu Tiên, để giải cơn tức đang ức nghẹn trong lòng.
Không lâu trước đó, Hoàng Tiểu Tiên liếc nhìn họ bằng nửa con mắt, đầy vẻ khinh miệt và coi thường, thậm chí còn gọi họ là con chó con mèo, kiêu ngạo bá đạo tới cực điểm, kết quả bây giờ lại bị đánh cho tàn phế.
Diệp Khinh Nhu cũng cười, phi thường chán ghét này Hoàng Tiểu Tiên, suýt nữa đã khống gã ta chế tâm thần của cô, bây giờ gã ta bị đánh tàn tạ như con chó chết, cô vui mừng muốn chết.
Rất nhiều người đều cảm thấy quá hả dạ, trận chiến này đánh ra sĩ khí, bên phía nhân loại không ít người cảm thấy thoải mái hả hê trong lòng.
Những người bên phía chủ sự thì cứ chùi mô hôi liên tục, thân thể thì đang run lên, bọn họ cảm thấy đại sự không ổn, đây là con cháu của thú vương đấy, bị đánh gãy xương khắp người thế này, đúng là lớn chuyện rồi.
Cũng có người cảm thấy căm uất và kiềm nén, đó chính là Hứa Uyển Di.
Trước kia cô ta còn mỉm cười đứng đó, muốn nhìn con cháu thú vương làm nhục Sở Phong, thậm chí hy vọng chém chết hắn trước mặt mọi người, làm sao cô ta lại dự đoán được kết quả cuối cùng sẽ là thế này.
Sắc mặt cô ta khó coi, thậm chí hơi tái mét đi, Hoàng Tiểu Tiên thua trận khiến cô ả rất bực bội.
Lúc này, rất nhiều người đều chấn động trong lòng, nhất là một ít cao tầng tài phiệt, cảm thấy mình đã đánh giá thấp Ngưu Thần Vương, hắn cường đại vượt xa dự đoán của họ.
Kể cả Khương Lạc Thần cũng tim đập rộn lên thình thịch, không còn gì nghi ngờ nữa, Sở Phong là người giết Thương Lang Vương, cô hoàn toàn có thể xác định, không thì làm sao hắn lại mạnh như vậy?
Trước đó cô còn hoài nghi, đã xem đoạn video kia hơn mười lần, hiện tại càng thêm xác định.
Nơi đây xôn xao lên một trận, vừa rồi thật sự bị hù cho đứng hình, giờ thì mọi người đều đã phục hồi tinh thần, ngay lập tức tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, vô cùng hưng phấn và kích động.
Mãi đến bây giờ người của phía chủ sự mới cuống quít tiến lên, thận trọng cẩn thận kiểm tra cơ thể Hoàng Tiểu Tiên, hơn nữa còn thấp giọng nói xin lỗi, tuôn hết các lời hay ra.
Vừa rồi Sở Phong giống như ma thần, làm cho bên chủ sự cũng không dám lộn xộn.
Bây giờ bọn họ đều thầm kêu khổ trong lòng, lại oán giận Sở Phong, đánh Hoàng Tiểu Tiên trọng thương đến gần như phế bỏ thế này, kêu bọn họ sau này phải đối mặt với cường giả dị tộc như thế nào đây?
"Sở Phong cậu thật là." Có người muốn phát hỏa với Sở Phong.
Nhưng mà, khi thấy hắn lia tầm mắt lạnh buốt qua nhìn, người kia lập tức tắt tiếng không dám hó hé, y cực kỳ sợ hãi, đến hiện giờ ai cũng nhìn ra được Sở Phong không phải người bình thường, thực lực của hắn rất khủng bố.
So với thân phận trước kia là Ngưu Thần Vương, giờ hắn càng mạnh hơn!
"Chuyện này chưa có yên đâu!" Hoàng Tiểu Tiên nhổ ra một búng máu, gã ta đầy căm hận mà nói, từ trước đến giờ gã chưa lần nào bị thiệt thòi lớn đến vậy.
"Ngươi muốn bảo ta dựa theo quy định sinh tử có mệnh mà làm đúng không?" Sở Phong lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp nhảy tới.
Đây là vận tốc cận âm, nó mạnh như lôi điện, khi hắn rơi xuống đất truyền ra tiếng rắc rắc, hai chân hắn đạp lên hai chân Hoàng Tiểu Tiên, hiển nhiên xương cốt lại đứt gãy.
"A." Hoàng Tiểu Tiên thê thảm kêu to.
"Không biết sống chết!" Sở Phong lạnh lùng mà quát, tiếp đó thì cất bước về phía trước, một cước đạp lên mặt của gã ta, lập tức làm rơi rớt rất nhiều răng của gã ra.
"Không!"
Hoàng Tiểu Tiên phát hoảng, hoàn toàn kinh hãi, chật vật phun ra một chữ như vậy, bị làm cho quá sợ hãi, gã ta sợ Sở Phong sẽ một cước giết chết gã ngay tại chỗ.
Người này giống như ma thần vậy, làm cho gã ta kinh hãi!
Tất cả người phía chủ sự đều bị dọa cho nổ tung, nhưng lại không dám ngăn cản, cả thở mạnh cũng không dám, sắc mặt trắng bệch mà đứng đó giương mắt nhìn.
"Anh Sở, đã được rồi."
Đúng lúc này, có một người nhanh chóng đi tới gần, ngăn cản Sở Phong, không cho hắn hạ sát thủ.
Đây là một thanh niên chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dáng người cao to, mặt mày thanh tú, là một thanh niên thực ôn hòa, hắn ta nhìn Sở Phong, nói: "Tôi là Triệu Vũ, đến từ Ngọc Hư Cung."
Sở Phong ngẩn ra, hắn biết người này, trong Ngọc Hư Cung có ba người trẻ tuổi được trọng điểm bồi dưỡng, trong đó có một người tên là Triệu Vũ.
Hắn nghĩ là cường giả phía dị tộc đi ra ngăn cản, lại không ngờ là Triệu Vũ tới trước.
"Buông tha cho hắn đi, bằng không Ngọc Hư Cung chúng ta cũng khó xử." Triệu Vũ nói, nhã nhặn mà thanh tú, người bình thường căn bản không biết thực lực của hắn ta rất mạnh, là cao thủ tiềm năng của Ngọc Hư Cung.
Sở Phong nghĩ nghĩ, sau đó nâng chân lên, không đạp xuống nữa.
Trên thực tế, hắn cũng không muốn đánh chết Hoàng Tiểu Tiên ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, thú vương vừa có đạt thành hiệp ước với nhân loại, nếu hắn trực tiếp tru diệt con nối dòng của một vị thú vương, vậy thì ảnh hưởng sẽ cực kỳ ác liệt.
Nếu như đang ở dã ngoại, Sở Phong sẽ trực tiếp giết chết!
Nhưng mà, trước mắt bao người, nếu hắn thật sự làm như vậy sẽ gây nên một cơn lốc dữ dội.
Hiện tại Hoàng Tiểu Tiên gần như đã tàn phế, xương cốt cả người đã đứt gãy rất nhiều, kết quả này có lẽ đã rất tốt, trở thành tấm gương mặt trái, càng có tính uy hiếp răn đe hơn nữa.
Sở Phong cường thế xuất kích như vậy, có tác dụng cảnh cáo đối với các hậu nhân của thú vương, rằng trong nhân loại không phải không có cao thủ đâu!
"Dừng ở đây đi." Đến tận lúc này Khổng Thịnh mới mở miệng, cũng bước ra tới.
Dáng người gã ta cao gầy, mặc lễ phục của loài người vào thì trông càng thon dài và cao ngất, mái tóc tím xõa tung, có một khí chất yêu dị mà tuấn mỹ khó diễn tả được.
Lúc này, rất nhiều người cùng đi theo đến, họ đều hết sức thận trọng, bởi vì thân phận của Khổng Thịnh rất đặc thù, địa vị cao lớn, Khổng Tước Vương phía sau gã ta được tung hô là vô địch!
"Anh Khổng, em." Hoàng Tiểu Tiên cúi đầu, có chút sờ sợ, đồng thời cũng thật nghẹn khuất, cư nhiên lại đại bại thê thảm như vậy, làm gã hận đến muốn phát điên.
"Thực lực của mình không đủ thì trách được ai chứ, đi thôi." Khổng Thịnh lạnh nhạt nói, sau đó rời đi trước.
Gã ta cũng không có ý làm khó dễ, đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Điều này làm Hứa Uyển Di rất mất mát, cảm thấy quá đáng tiếc, cô ta hy vọng nhân vật cường thế như Khổng Thịnh này sẽ ra tay.
Sở Phong kinh ngạc, hắn cảm thấy Khổng Thịnh này không đơn giản, rõ ràng không có thiện ý gì với hắn, nhưng kết quả lại có thể bình tĩnh trấn định rời đi như thế.