Có người mang cáng đi tới, nâng Hoàng Tiểu Tiên bỏ lên trên, sau đó khiêng gã rời đi.
Lúc đến hăng hái, vô cùng tự phụ, lúc đi bị người ta khiêng, Hoàng Tiểu Tiên phẫn hận vô cùng, quay đầu lại lạnh lùng nhìn thoáng qua Sở Phong.
Gã ta cảm thấy quá kiềm nén, không nghi ngờ gì nữa, tin tức về trận chiến này nhất định sẽ lan truyền ra ngoài, Hoàng Tiểu Tiên này sẽ trở thành kẻ đại bại trong mắt mọi người.
Bất kể là ở xã hội loài người, hay trong giới dị tộc, gã ta cũng trở thành tấm gương xấu cho mọi người, thật quá mất mặt.
Tiệc rượu tan, không ai còn có tâm tư ở lại.
Rất nhanh, trên mạng xã hội đã chấn động, có người đã đăng video của trận chiến này lên mạng rồi.
Sở Phong nhiều ngày không hiện thân, mấy ngày nay luôn quá im lặng, không có chút tin tức nào của hắn, ai cũng thật ngờ, một khi hắn xuất hiện thì chính là long trời lở đất.
"Người kia là ai, cả phi kiếm cũng tung ra được, thật khủng khiếp, kết quả lại bị Ngưu Thần Vương xé nát kiếm thể, quá kinh người!"
"Ngưu Thần Vương không ra thì thôi, vừa xuất hiện chính là cơn sóng thần mà!"
Sau đó, có người viết ra nguyên do cớ sự, đính kèm chung với video này, ngay lập tức đã tạo thành kíp nổ internet.
Trước đó chẳng qua mọi người chỉ cảm thấy cuộc chiến này quá kinh người, đến cả phi kiếm cũng xuất hiện!
Mà sau khi hiểu được nội tình bên trong, quần chúng lập tức kích động, rất nhiều người liên tục hô to thống khoái.
Một con chồn mà dám tâm cao khí ngạo, dám khinh thường và nhục nhã nhân loại trong tiệc rượu thì xứng đáng bị như thế.
"Qúa tuyệt, tôi xem mà nhiệt huyết sôi trào, thật muốn tự mình đi hành hung con chồn lông vàng kia quá!"
"Sở Phong quá dũng mãnh, tay không mà chống luôn cả phi kiếm, còn ghê gớm hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều, tuyệt đối là cao thủ siêu cấp!"
Động tĩnh trên mạng xã hội sôi trào, hầu như là nghiêng về một phía mà ủng hộ Sở Phong, rất nhiều người cảm thấy máu huyết sôi trào, hận không thể đích thân tới hiện trường đi hành hung con chồn kiêu ngạo bá đạo kia.
Sau khi Sở Phong trở về, hắn đi gặp Lục Thông trước, kể lại cho ông ta biết những chuyện vừa xảy ra.
"Chẳng lẽ bọn họ biết là cậu giết chết Thương Lang Vương?" Ông ta rất bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào, cũng không bị ảnh hưởng gì, ông ta chỉ cúi đầu cân nhắc.
"Tức chết tôi rồi!" Trong một căn phòng gian xa hoa trống trải, Hoàng Tiểu Tiên đập nát cả điện thoại, gã ta vô cùng phẫn nộ sau khi nhìn thấy video và dòng chữ đưa tin trên mạng xã hội.
Có hai lão già đang đứng trong phòng giúp gã ta nối xương, hai lão đầy rẫy kinh nghiệm, đồng thời bàn tay của bọn họ đều đang sáng bừng lên, tỏa ra một năng lượng thần bí.
"Xuống tay thật nặng, Tiểu Hoàng gần như tàn phế rồi, phải dưỡng thương cho kỹ." Một ông lão lên tiếng.
Lúc này Khổng Thịnh cũng đã đến, gã ta đi vào phòng, gương mặt tuấn mỹ ấy vẫn duy trì bình tĩnh, không chút gợn sóng, Vân Phi và Miêu Phỉ thì đi theo phía sau gã.
"Anh Khổng, sao anh lại không ra tay, đáng lẽ nên giết hắn ta!" Hoàng Tiểu Tiên có hơi bất mãn mà kêu lên.
Hậu nhân của Vân Báo vương - Vân Phi mở miệng, nói: "Cậu và hắn ta đã có ước hẹn trước là phải đánh một trận công bằng, trước mắt bao người thì anh Khổng làm sao mà ra tay?"
"Lúc tôi bị đả bại thì các anh có thể ước chiến với hắn." Hoàng Tiểu Tiên cảm thấy quá tủi nhục.
Miêu Phỉ hừ nhẹ nói: "Các vị vương giả mới vừa trao đổi với nhân loại xong, nếu bởi vì cậu bại trận mà đi trả thù giết người, ảnh hưởng này sẽ ác liệt đến mức nào hả."
Hoàng Tiểu Tiên cúi đầu, nói: "Tôi cũng không ngờ hắn ta lại mạnh như vậy, dưới vương giả không có mấy người là đối thủ của hắn, trừ phi anh Khổng đi giết hắn."
Mấy người cùng nhìn về phía Khổng Thịnh, muốn biết hắn quyết đoán như thế nào.
Trong con ngươi của Khổng Thịnh có hào quang tím nhạt, gã ta bình thản nói: "Tìm người tung tin ra, nói Sở Phong là người giết chết Thương Lang Vương!"
"A, là hắn ta?!" Ba người Hoàng Tiểu Tiên, Vân Phi, Miêu Phỉ đều kinh hoảng, mở to hai mắt.
Cho dù là hai ông lão vốn rất thản nhiên trong phòng, hiện tại cũng hai mắt trợn to, vẻ mặt giật mình
"Bất kể có phải là hắn không, dù sao muốn gây chiến đi giết hắn cũng phải có một lý do." Khổng Thịnh bình tĩnh nói.
Mấy người họ ngạc nhiên, sau đó cũng bội phục sát đất.
Hoàng Tiểu Tiên mừng rỡ, nói: "Anh Khổng suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, cao kiến! Có lý do này là đủ rồi, là hắn ta giết chết tộc tôi, cho nên chúng ta rất căm thù hắn, như vậy nếu đi giết hắn ta, cho dù trực tiếp đi giết thì nhân loại cũng khó nói được cái gì!"
"Đừng có phô trương quá, lặng lẽ đi giết thôi." Khổng Thịnh nói, sau đó nhìn về phía hai ông lão trong phòng, nói: "Đến lúc đó lão Hoàng và chú Lâm tự mình đi một chuyến đi."
"Được!" Hoàng Vân gật đầu, bởi vì lão cũng đã sớm muốn ra tay, lão xuất thân từ cùng một mạch với Hoàng Tiểu Tiên, nhìn đến gã bị đánh thành thế này thì cũng tuôn trào sát khí lâu rồi.
Ông lão còn lại tên là Khổng Lâm cũng gật đầu, trong đôi mắt lóng lánh tử quang, khí tức khủng bố ẩn sâu trong cơ thể cũng tràn ra, làm cho lòng người e sợ.
Hoàng Tiểu Tiên vui mừng quá đỗi, gã ta biết hai lão già này đáng sợ đến mức nào, gã nói: "Qúa tốt, sư tử vồ thỏ, có hai vị đây ra tay, đủ sức dễ dàng đánh nát hắn ta!"
Trong một khu nhà cao cấp khác, Mục Thiên đang xem sách, đây là một bộ sách cổ xưa hơi ố vàng, trên bìa viết có ghi vài chữ Bát Cực Quyền.
Nếu bị kẻ ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ rất giật mình, loại võ cổ bí mật bất truyền này mà hắn ta cũng có được, hơn nữa chẳng qua còn chỉ là bộ sách mang tính tiêu khiển để lật xem giải buồn!
Trong phòng còn có một người thanh niên, tên là Mục Trác.
"Anh Thiên, anh cũng quá bình tĩnh đó, hôm nay nhìn thấy cái tên Sở Phong kia mà anh cũng không có ý ra tay, còn nói chuyện với hắn ta nữa, cả tôi còn không nhịn được muốn đối phó hắn."
"Đấu võ miệng thì có cần thiết phí lời không?" Mục Thiên không thèm nâng đầu lên, hắn ta vẫn đang đọc sách.
"Vậy lúc nào thì ra tay chứ, Mục không thể chết vô ích, nó là em trai ruột của anh đó." Mục Trác nói.
"Cậu gấp gáp vậy làm gì?" Mục Thiên nhàn nhạt nhìn gã ta một cái.
Mục Trác không tĩnh tâm được, nói: "Thực lực của hắn rất kinh người, sớm diệt trừ thì tốt hơn, hơn nữa, anh Thiên anh rõ ràng có đầy đủ thực lực đó mà."
"Vậy cậu đi tìm người tung tin ra, nói cường giả thần bí giết chết Thương Lang Vương chính là Sở Phong." Mục Thiên để sách xuống bàn, thuận miệng nói.
"A?!" Mục Trác khiếp sợ, nói: "Thật sự là Sở Phong làm?"
"Đúng hay không cũng không sao cả, cho bọn dị tộc một lý do ra tay là đủ rồi." Mục Thiên bình thản nói, sau đó lại cầm lấy quyển sách cổ quyền kia, thoáng dừng lại rồi nói: "Huống chi, tôi cảm thấy chính là hắn ta."
Buổi chiều, Sở Phong buông điện thoại ra, ngơ ngẩn xuất thần, vừa rồi hắn nói chuyện với Lâm Nặc Y một thời gian rất lâu.
Lâm Nặc Y biết chuyện gì xảy ra bên này thì lập tức liên hệ với hắn, cô rất nghiêm túc mà nói chuyện này còn chưa xong, khẳng định còn có gió táp phong ba kéo đến.
Dựa theo suy đoán của cô, hậu nhân của thú vương sẽ không từ bỏ ý đồ, lập tức sẽ xuất hiện sát chiêu.
Ngoài ra, cô đặc biệt đề cập tới Mục Thiên, nói cho Sở Phong nhất định phải cẩn thận người này, bởi vì hắn ta rất lợi hại, còn cực kỳ nguy hiểm!