"Em nghĩ mặc dù anh ta chưa lập tức ra tay, nhưng cũng sẽ đẩy anh vào hiểm cảnh, tỷ như báo cho bên ngoài biết là anh giết Thương Lang Vương, từ đó mượn đao giết người." Lâm Nặc Y luôn cảnh báo hắn phải thật cẩn thận.
Sáng sớm, một tin tức mang tính nổ mạnh đã gây chấn động toàn internet, nháy mắt lan truyền ra ngoài.
"Sở Phong chính là cường giả thần bí giết chết Thương Lang Vương!"
Tin này gây nên một gợn sóng dữ dội, tất cả mọi người bị làm sợ ngây người, sau đó sôi trào.
"Trời ạ, Ngưu Thần Vương thật lợi hại, cư nhiên là người bị giết chết con ác lang kia!"
"Tôi cũng sùng bái anh ta lắm, mà sao lại không nghĩ đến, trừ thân phận Ngưu Thần Vương ra thì Sở Phong còn là người giết Thương Lang Vương, quá kích động!"
Tin tức này gây nên một cơn sóng thần càn quét mọi nơi!
Các nơi điên cuồng bàn tán, mạng xã hội thì sôi trào, rất nhiều người đều đang khen ngợi Sở Phong, đồng thời hết sức kính sợ hắn.
Nhưng mà, không nghi ngờ gì điều này lại là một nguy cơ quá lớn đối với Sở Phong!
Lục Thông lập tức gọi hắn đến, đầy mặt nghiêm túc, tin tức này bùng nổ quá đột nhiên, Ngọc Hư Cung còn chưa chuẩn bị trước.
"Cao thủ của dị tộc đều đã biến hóa, thực khó giải quyết!" Lục Thông đang lo lắng.
Ông ta đứng dậy, sau một hồi do dự, ông ta quyết đoán nói: "Hiện giờ chỉ có một biện pháp!"
"Biện pháp gì?" Từ đầu đến cuối, Sở Phong luôn giữ trấn định.
"Lấy sức mà phá, khiến cậu trở nên càng mạnh, mạnh đến mức có thể tranh phong cùng thú vương!" Lục Thông nói.
Sở Phong nhìn ông ta mà không nói gì.
"Đưa cậu vào Vùng đất Phong Thiền!" Lục Thông trầm giọng mà nói, ông ta vô cùng trịnh trọng.
"Được!" Sở Phong đứng bật lên, hắn chờ ngày này rất lâu rồi!
Lục Thông cảnh báo hắn: "Có điều nơi đó quá nguy hiểm, sinh vật cấp vương gào thét mà qua, cường giả tuyệt thế tranh chấp đánh nhau, xác chết chất thành núi, máu chảy thành sông, đã chết rất nhiều người!"
Ông ta hơi lo lắng cho Sở Phong, sợ hắn phơi thây ở đó.
Vùng đất Phong Thiền tuy tốt, trên đỉnh núi có mây lành lượn lờ, có thánh thụ thần bí sinh trưởng, nhưng cũng là một tuyệt địa chết chóc.
Nhưng tình huống bây giờ nguy cấp, ông có dự cảm sát cục nhằm vào Sở Phong đã bắt đầu, nếu không rời xa mảnh đất đất thị phi này thì sẽ gặp họa sát thân.
"Chủ nhân của Bát Cảnh Cung, Bích Du Cung đều đã chạy tới Vùng đất Phong Thiền, thêm một thời gian nữa hẳn có thể chiếm được nơi đó!" Lục Thông nói.
Sở Phong ý thức được tình thế ác liệt đến mức nào, ngay cả hai đại cao thủ kia đều đã khởi hành!
Lục Thông bắt đầu liên hệ với người ta, tiến hành sắp xếp các chuyện, tỷ như máy bay chuyên dụng vân vân, ông muốn Sở Phong mau chóng lên đường.
"Tôi đi rồi, cha mẹ tôi phải làm sao?" Sở Phong mở miệng, hắn nghĩ tới vấn đề an toàn của bọn họ.
"Nơi này là Ngọc Hư Cung, cha mẹ cậu sinh hoạt ở nơi này sẽ rất an toàn, nếu dị tộc dám làm loạn, như vậy nơi bọn chúng ở sẽ không còn một ngọn cỏ, sẽ ưbị san bằng thành bình địa!"
Lúc này, Lục Thông có rất khí phách, ông ta khá là tự tin.
Bởi vì ba cao thủ tuyệt thế của Bát Cảnh Cung, Bích Du Cung, Ngọc Hư Cung đều đã buông lời cảnh cáo, ai dám giẫm đạp lên đạo trường của bọn họ, họ tất sẽ liên thủ tàn sát.
"Cậu giết Thương Lang Vương, đối tượng của họ chính là cậu, gây chiến không kéo người thân vào, đây là điểm mấu chốt, nếu không hậu nhân của chúng cũng đừng nghĩ sống được tên nào." Lục Thông nói.
Sau đó, ông ta khẽ thở dài: "Vôn tôi cũng muốn để cậu tránh né ở Ngọc Hư Cung, nhưng mà, dù sao trước mắt không có cao thủ tuyệt thế tọa trấn, tôi sợ bọn chúng chó cùng rứt giậu."
Đồng thời, Lục Thông không muốn quá mức bị động, so với bảo Sở Phong tránh né, không bằng nghĩ biện pháp làm hắn mau chóng vùng lên, đến lúc đó mạnh mẽ mà giết trở về!
Ông lão này bình thường cười tủm tỉm, nhưng thời khắc mấu chốt cũng rất bá đạo.
Ông rất xem trọng Sở Phong, cảm thấy hắn có tiềm lực thành công trở thành sinh vật cấp vương.
Sở Phong đứng dậy, hắn phải trở về tạm biệt cha mẹ.
"Cha, mẹ, hai người yên tâm, nơi đó có mấy vị cao thủ tuyệt thế trấn giữ, sẽ rất an toàn." Ở trong nhà, Sở Phong làm ra vẻ rất thoải mái.
Đôi mắt Vương Tĩnh đỏ ké, xảy ra chuyện lớn như vậy sao bà có thể không lo lắng chứ?
"Nhất định phải cẩn thận nha con." Sở Trí Viễn dặn dò.
Sau đó, điện thoại của Sở Phong vang lên, Hoàng Ngưu liên hệ với hắn, ngay cả nó ở núi Côn Luân xa xăm cũng biết sự kiện lần này.
Nó nói cho Sở Phong, hắn có thể đến Côn Luân hội họp với nó cùng con trâu đen, kẻ nào dám đuổi giết thì diệt kẻ đó!
Sở Phong cười khổ, đường xá quá xa, không gần như Vùng đất Phong Thiền.
Sau khi chấm dứt cuộc gọi, hắn đi đến bên cạnh cái chậu đất trong gian phòng, bên trong có bốn kí lô gam dị thổ, đang chôn hộp đá và hạt giống.
"Hả?" Sở Phong cào lớp đất ngoài bình thường lên, để lộ ra dị thổ nằm bên dưới, không ngờ chúng đã mất đi ánh sáng, biến thành đất cát bình thường.
Tinh khí bị hạt giống hấp thu ư?
Sở Phong thật thận trọng mà đào lên, phát hiện trên hạt giống tuyết trắng có thêm rất nhiều hoa văn, thực phức tạp thâm sâu, sức sống nó bừng bừng, có một loại hoa văn đặc biệt.
Nhưng thực đáng tiếc, cũng chỉ dừng lại ở đó, không có dấu hiệu mọc rễ nẩy mầm.
Tinh hoa của dị thổ đã bị hút đi sạch, lại chôn vào thì cũng chả có ý nghĩa gì nữa.
Con về hai hạt giống còn lại thì vẫn không có biến hóa gì, vẫn giống y chang trước đó, một hạt thì đen thùi khô đét, một hạt thì như bị đè bẹp.
Sở Phong cất ba hạt giống vào hộp đá, chuẩn bị mang đi.
Không lâu sau đó, hắn rời khỏi nhà đi gặp mặt Lục Thông ở Ngọc Hư Cung.
"Sắp xếp xong xuôi, bây giờ cậu rời đi ngay luôn!"
Một chiếc xe chở Sở Phong từ đường hầm dưới Ngọc Hư Cung lái đến hầm giữ xe của một tòa nhà thương mại, cái đường hầm giữa hai địa điểm này trông rất bí ẩn.
Sau đó, chiếc xe này hạ xuống mặt đất, bắt đầu xuất phát từ nơi này.
Chủ yếu là, Lục Thông lo lắng bên ngoài Ngọc Hư Cung có dị tộc đang nhìn chòng chọc vào.
"Tôi đi gặp dị tộc một lần, thử xem có thể hoà giải hay không." Lục Thông cũng lên đường đến gặp đám người Khổng Thịnh.
Phòng khách rất lớn, trang trí sang trọng nhưng lại giản dị, không xa hoa mà lại đủ thoải mái.
Khổng Thịnh ngồi trên ghế sa lon, quần áo không có lấy một vết nhăn, sạch sẽ gọn gàng, mái tóc tím thả xuống thắt lưng, gã ta tuấn mỹ vô cùng, cực kỳ có khí chất.
Gã ta mời Lục Thông uống trà, từ đầu đến cuối đều rất bình thản, không thân cận bao nhiêu, nhưng cũng chưa tới mức xa lánh, thái độ cực kỳ bình thản.
Miêu Phỉ thân là hậu nhân thú vương, nhưng lại đang tự mình pha trà, tai nghệ trà đạo rất chuyên nghiệp, động tác thành thạo ưu mỹ, nhìn thôi cũng đã là một loại hưởng thụ.
Biết rõ bọn họ vốn là dị tộc, nhưng bây giờ thoạt nhìn còn tao nhã, cử chỉ khéo léo hơn cả nhân loại.
Đương nhiên, Hoàng Tiểu Tiên là ngoại lệ, gã ta đang ngồi trên xe lăn, toàn thân đều là thạch cao và giá kim loại, trong mắt mang theo thù hận chồng chất không chút che dấu.
Lời của gã ta rất khó nghe, nói: "Sở Phong là cái thá gì chứ, nếu anh Khổng ra tay, giơ tay lên là diệt được hắn ta, chỉ hắn mà cũng đáng để các ông kéo bè kéo lũ đến đây cầu xin dùm à?"