Lục Thông lạnh nhạt quét nhìn gã ta một cái, không có phản ứng gì.
"Ý đồ đến của lão Lục, tôi đã rõ ràng, ông đã quá lo xa, chúng tôi chưa từng có ý định làm gì Sở Phong cả, chắc phương diện này có hiểu lầm gì rồi." Khổng Thịnh rất ôn hòa nói thế.
Lục Thông không chút uyển chuyển mà nói thẳng: "Nói quanh co lòng vòng cũng không có ý nghĩa, người ngồi ở đây đều đã quá rõ trong lòng, tôi chỉ muốn hỏi chuyện lần này làm thế nào mới có thể bỏ qua? Dù sao cường giả cấp vương chỉ vừa có chung nhận thức với nhân loại, chúng ta phải nên giữ gìn mới đúng."
Khổng Thịnh mỉm cười, đồng tử chảy xuôi ra ánh sáng tím nhạt, gã trông thật tao nhã mà tỏa sáng, nói: "Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng lần này Sở Phong đánh anh Hoàng bị thương quá nặng, vài vị trưởng bối kinh ngạc, muốn nhìn thử xem người thanh niên nhân loại này rốt cuộc tài giỏi đến mức nào mà thôi."
Nói xong, gã ta vươn tay chỉ vào hai ông lão ngồi trên ghế sa long bên kia, đó chính là Hoàng Vân cùng Khổng Lâm, hai người thoáng hạ thấp người, gật đầu ra hiệu.
Cũng trong lúc đó, trong cơ thể bọn họ tràn ngập ra từng luồn từng luồn khí tức đáng sợ nhè nhẹ, làm cho người ta khiếp vía.
Lòng Lục Thông trầm xuống, đây là hai "Chuẩn thú vương", vượt qua các dị tộc khác, họ đã sớm nhìn thấy được "Gông xiềng" khóa lấy bản thân mình, nói cách khác loại sinh linh như vậy cũng có thể coi như vương giả.
Nhưng mà, hiện giờ thú vương đều được cho là sinh linh ít nhất đã vùng đứt được một sợi "Gông xiềng" trong cơ thể, cho nên hai lão ta bây giờ chỉ là "Chuẩn thú vương".
Hoàng Vân cũng có mái tóc vàng chóe, cái cằm nhọn hoắc, khí chất khá giống với Hoàng Tiểu Tiên, tinh quang trong mắt lập lòe, lão nói: "Chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn nhìn thử xem tiểu huynh đệ Sở Phong này rốt cuộc bất phàm đến mức nào, sau đó thì kết bạn, không biết anh Lục có thể sặp xếp một chút hay không."
Lục Thông nhíu mày, tin được bọn họ mới là lạ, chuẩn thú vương cũng đã được phái ra, tình huống không được tốt rồi, may mà ông đã an bài Sở Phong mau chóng rời đi.
Bỗng nhiên, điện thoại di động của ông run lên, ông nhận được một tin nhắn, là Sở Phong gửi tới, báo cho ông biết máy bay có chút trục trặc nhỏ, phải dời giờ bay lại.
Lục Thông biến sắc, thật sự quá không thuận lợi!
Đúng lúc này, điện thoại trên người Hoàng Vân cũng vang lên, lão cúi đầu nhìn thoáng qua, lộ ra ý cười, nói: "Xin lỗi không tiếp đón được, tôi và anh Khổng còn chút chuyện phải đi xử lý."
Hai ông lão dị tộc đều đứng dậy tỏ ý xin lỗi.
Lòng Lục Thông trầm xuống, chẳng lẽ chuyên ở phi trường có liên quan đến bọn chúng, nếu thật thì không khỏi quá kinh khủng, ông cảm thấy hơi khó tin.
Nhưng mà, ông vẫn lập tức liên hệ với người của Ngọc Hư Cung.
"Triệu Vũ, cậu đưa dị quả mà ta cất giữ cho Sở Phong đi, bảo cậu ấy làm việc tùy theo hoàn cảnh!" Lục Thông gửi một tin nhắn qua.
Có lẽ dị quả kia có thể giúp Sở Phong đột phá, nhưng hy vọng không lớn, chưa tới một phần.
Bởi vì, áp chế cảnh giới cấp vương rất lợi hại, dị quả bình thường đã sớm không có hiệu quả, cần phải có dị quả phi phàm do cây cổ thụ trên Danh Sơn Đại Xuyên kết ra thì mới được.
Đồng thời, Lục Thông cũng không hy vọng Sở Phong ăn nhiều dị quả, muốn hắn dùng phấn hoa mà đột phá hơn, chỉ là không ngờ tình thế ác liệt đến nước này, thật khiến người ta sợ hãi.
Ông thật sự sợ chuyện ở phi trường là do bọn người Khổng Thịnh làm ra.
Bên trong Ngọc Hư Cung, sắc mặt Triệu Vũ thoáng xanh mét, hắn ta là một trong ba cao thủ hạt giống trẻ tuổi của Ngọc Hư Cung, luôn được bồi dưỡng trọng điểm.
Tối hôm qua hắn ta cũng là người thứ nhất đứng ra ngăn cản Sở Phong tiếp tục trừng trị Hoàng Tiểu Tiên.
Gần đây, hắn ta cảm thấy rất áp lực, bởi lẽ Sở Phong hậu sinh khả úy, càng ngày càng được Ngọc Hư Cung coi trọng.
"Dị quả đó tôi đã ám chỉ qua mấy lần, lại không đưa cho tôi mà trực tiếp cho hắn!" Sắc mặt Triệu Vũ rất khó coi.
Hắn ta đi lấy dị quả kia, lái xe rời đi.
Nhưng mà, giữa đường hắn ta lại ngừng lại, do dự, cuối cùng cắn răng một cái, cất dị quả vào, chuẩn bị mang về lưu trữ để mình đột phá!
Sau đó, hắn ta gửi tin nhắn vào một số điện thoại, mật báo thông tin về chuyến bay của Sở Phong.
Cuối cùng, hắn mới thong dong chậm rãi mà đi về hướng sân bay.
Giọng Triệu Vũ rất lạnh, nói: "Nếu anh chết, hết thảy đều sẽ hoàn mỹ chấm dứt, nếu anh sống được, tôi sẽ nói mình đến muộn, không thể đưa dị quả đến."
Trong phòng khách, Lục Thông im lặng mà chờ kết quả.
Nhưng mà, điều khiến ông giật mình là, Hoàng Vân, Khổng Lâm đã trở lại, lần lượt ngồi xuống, nói: "Mọi chuyện giải quyết rồi, vừa rồi thất lễ."
Tinh quang trong mắt Lục Thông biến mất, ông cảm thấy mấy người này cũng không có được tin tức gì, vừa rồi là cố ý thử ông nên mới làm ra hành động như thế, chỉ nhằm mục đích quan sát phản ứng của ông.
Ông bình thản ngồi ở đó, không nhìn điện thoại thêm nữa, nếu có thể níu chân hai chuẩn thú vương kia ở trong này là tốt nhất.
Không bao lâu sau, có người tiến vào, đưa cho Khổng Thịnh một tờ giấy, gã ta hơi nhìn qua rồi đưa cho Hoàng Vân và Khổng Lâm.
"Ai, rất xin lỗi, lại có chuyện, còn phải rời đi, xin lỗi không tiếp đãi được." Hoàng Vân nói.
Lục Thông bật cười, không nói gì thêm mà nhìn bọn họ rời đi.
Hoàng Vân và Khổng Lâm nhanh chóng rời đi thành phố Thuận Thiên, sau đó đều biến ra bản thể!
"Tin tức này có tin được không?" Hoàng Vân hóa thành một con chồn, cả người nó vàng óng ánh, đôi mắt thì chuyển động nhanh như chớp, nhìn lên không trung phía Nam.
"Sẽ không sai, chặn đường đằng trước giết hắn đi!" Khổng Lâm hóa thành một con khổng tước, cả người thì lượn lờ ánh sáng lấp lánh, giống như được kim loại đúc thành, tỏa ra năm loại ánh sáng lạnh lùng.
Hoàng Vân vèo một tiếng đã nhảy lên lưng Khổng Lâm, khổng tước giương cánh, đi xa cực nhanh, giữa không trung truyền đến tiếng nổ đùng đùng, tốc độ này quá nhanh.
Chúng nó bay thẳng một mạch xuôi theo phía Nam, chuẩn bị chặn đường giết chết Sở Phong!
Một lúc sau, Sở Phong đăng ký xong, bắt đầu lên đường bay tới Vùng đất Phong Thiền.
Rời khỏi thành phố Thuận Thiên hơn năm trăm dặm, máy bay bỗng truyền ra tiếng cảnh báo, phát hiện trong tầng mây phía trước đột nhiên xuất hiện một con quái vật lớn, đó là một con khổng tước, nó dài chừng mấy chục thước, phát ra ánh hào quang ngũ sắc, tràn ngập khí tức khủng bố.
"Trời ạ, không phải là sinh vật cấp vương đó chứ?" Phi công kêu to.
Đây là một chiếc máy bay đã thông qua cải tiến, có mang theo một ít vũ khí, anh ta lập tức phóng ra, bởi vì con quái vật kia đã lao bổ tới rồi.
Đồng thời, anh ta nhanh chóng liên hệ với mặt đất để báo tình hình này lại.
Trên tuyến đường hàng không này, phía dưới mặt đất có các loại vũ khí đỉnh cao bảo vệ tháp tùng, có thể nhắm bắn không trung bất cứ lúc nào, sau khi nhận được thông tin, họ lập tức mở hỏa lực ra bắn.
Oanh!
Trên bầu trời phát sinh cuộc chiến kịch liệt, mấy luồng đạn đạo lao thẳng lên trên không.
Nhưng mà, khổng tước rất nhạy cảm, cả người nó bùng nổ hào quang hừng hực, không ai thấy rõ được nó, nó hoàn toàn được ánh lửa bao phủ!
Tốc độ của nó thật nhanh, trong chớp mắt thôi đã tiếp cận máy bay, nó lấy thân máy bay ra làm bia đỡ đạn, khiến cho những người dưới mặt đất sợ ném chuột vỡ đồ.
Răng rắc!
Nó trực tiếp xé rách thân máy bay, móng vuốt sắc nhọn dễ dàng phá vỡ hợp kim hàng không, bẻ gãy nghiền nát.
"Trời ạ, đó là con quái vật thế nào vậy, là cường giả cấp vương sao?" Những người dưới mặt đất nhìn thấy cảnh tượng này thì rung động vô cùng, tất cả đều sợ ngây người.
Nhất là, bọn họ cư nhiên không thấy rõ đó là sinh vật gì, nó được một tầng năng lượng thần bí bao vây, hào quang hừng hực, che giấu bản thân.
"Nó cố ý làm vậy để không bại lộ thân phận đó!" Người dưới mặt đất cắn răng.
Rất nhanh, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, máy bay đã tan tành, bị con quái vật kia xé nát.
"Bắn cho tôi, bắn hạ nó xuống!" Trên mặt đất có người rống giận.