Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 243 - Chương 242: Khổng Tước Bay Về Phía Nam (3)

Thánh Khư Chương 242: Khổng tước bay về phía nam (3)

Cả chiếc máy bay đều đã chia năm xẻ bảy, bọn họ còn có gì kiêng kỵ chứ, hỏa lực xen nhau mà quét về phía trời cao.

Giờ khắc này, cả con khổng tước kia cũng thấy dè chừng, các loại vũ khí khủng bố đã hóa thành ngọn lửa, nuốt sống trời cao, bao phủ lấy nó.

Đến cuối cùng, con khổng tước nhuốm máu, chung quy nó cũng không phải thú vương chân chính, nó bắt đầu rơi xuống mặt đất.

"Anh Khổng, anh không sao chứ?" Hoàng Vân nằm sấp trên lưng nó, hỏi.

"Không chết được, tôi đánh giá thấp vũ khí của loài người!" Khổng Lâm vội vàng trốn tránh trên không trung, lão lao cực nhanh hướng về phía mặt đất.

"Thằng nhãi kia đã chết chưa?" Hoàng Vân hỏi.

"Dù không có xé nát, cũng bị ngã chết!" Khổng Lâm nói, nhưng trong mắt đột nhiên bắn ra chùm sáng làm người ta sợ hãi, lão nói: "Hắn còn sống, bên người có một dị nhân biết bay!"

Bên cạnh Sở Phong có sắp xếp một dị nhân như vậy đi theo, cũng là để phòng hờ bất trắc, sau khi máy bay bị hủy diệt, bọn họ cùng nhau rơi từ trời cao xuống.

Dị nhân kia mới đầu còn chưa bày ra năng lực phi hành của mình, thẳng đến rời xa cái nơi khủng bố trên trời cao rồi anh ta mới bắt đầu giương cánh, mang theo Sở Phong hạ cánh xuống mặt đất.

"Hắn chết chắc rồi!" Hoàng Vân kêu lên.

"Tình huống có chút không ổn, một cái cánh của tôi đã bị gãy, miễn cưỡng còn có thể hạ xuống đất, lát nữa cố gắng bay lên thì tốc độ cũng không nhanh mấy, chắc hẳn còn không bằng tốc độ anh chạy dưới mặt đất nữa." Khổng Lâm nói.

"Lục lão, tôi bị chặn đường đánh, máy bay tan nát rồi!" Sở Phong lập tức liên hệ với Lục Thông.

"Cái gì?!" Lục Thông đã trở lại Ngọc Hư Cung, vừa thở ra một hơi dài, bởi vì biết Sở Phong đã bình yên bay về phía Nam, lại không ngờ nửa đường hắn lại bị chặn giết.

"Cậu đang ở đâu, ta phái người đi cứu cậu!" Lục Thông có chút lo lắng.

"Vừa rời khỏi thành phố Thuận Thiên hơn năm trăm dặm, rơi vào một dãy núi ngay ở phương Nam, trước kia vùng đất này được gọi là Tề Sơn Lĩnh." Sở Phong báo cho ông biết.

"Không có lựa chọn nào khác, cậu ăn dị quả kia đi." Ông lão nói.

"Dị quả gì?" Sở Phong kinh ngạc.

"Triệu Vũ không đưa cho cậu hay sao?" Lục Thông sợ hãi.

"Không có, tôi phải chạy trốn đây." Sở Phong nhanh chóng tắt máy, bởi vì hai con quái vật trên bầu trời đã lao xuống.

Sở Phong đứng trên mặt đất, nói với dị nhân có thể bay lên không bên người: "Anh đi nhanh lên, lập tức bay lên không đi, mục tiêu của bọn chúng là tôi!"

"Nhưng mà."

"Không có nhưng nhị gì hết!" Sở Phong bảo anh ta rời đi, sau đó hắn chui vào trong núi rừng, hắn nghĩ nghĩ rồi lao nhanh về một phương hướng.

Ngọc Hư Cung.

"Triệu Vũ đâu?" Lục Thông rống giận.

"Triệu Vũ bị người ta tập kích, trọng thương ngã gục, lúc được đưa đến bệnh viện thì đã ngất xỉu rồi." Có người cho biết.

"Cái gì?" Lục Thông nhíu mày.

Sau đó, ông gọi điện thoại cho hậu nhân của Khổng Tước Vương, lạnh giọng hỏi: "Khổng Thịnh, các người hạ độc thủ như vậy, không sợ bản thân cũng khó bảo toàn hay sao?"

Giọng nói của Khổng Thịnh trong điện thoại hết sức bình thản, nói: "Tiền bối Lục đang nói về chuyện gì vậy, ý là cái vụ nổ cái bong bóng ở phía Nam đó sao? Bùm một tiếng, con sâu nhỏ trong cái bong bóng chết mất rồi, quá yếu ớt, tôi cũng chả có hứng thú chú ý, càng lười ra tay."

"Ngươi, được lắm, ngươi cứ kiêu ngạo đi!" Lục Thông giận dữ.

Trong phòng khách, Khổng Thịnh buông điện thoại ra, xuyên qua cánh cửa sổ sát đất, gã ta nhìn về phía Nam, nói: "Thật yếu ớt."

Hoàng Tiểu Tiên thì đang kích động, nói: "Chiếc máy bay nổ tung ngàn mảnh, hắn ta chết chắc rồi, mà cho dù không chết thì hai vị kia cũng sẽ xé nát hắn ra!"

Ngày hôm nay, rất nhiều chiếc trực thăng vũ trang đều bay về phía Nam, hỏa lực cực kỳ hung hãn!

Sau buổi chiều, cả người Sở Phong chảy đầy máu, bị hai chuẩn thú vương đuổi giết, hắn căn bản không địch lại được.

Hai người này đều mạnh hơn Thương Lang Vương đã tàn phế ngày đó rất nhiều.

Chỉ hơi tiếp xúc thôi thì Sở Phong đã hiểu được, hai người này chỉ kém một cơ hội thì có thể trở thành thú vương chân chính, tối thiểu cũng đã đạt được trên mặt sức mạnh.

Cái bọn họ thiếu chính là thần giác, là tốc độ.

Sau khi trở thành thú vương, thần giác khủng bố, không còn mối nguy, thường có thể dự cạm ra trước cả.

Đồng thời, bất cứ con thú vương nào chỉ cần chạy trên mặt đất thôi là có thể đột phá vach tường âm thanh, đạt tới tốc độ siêu âm, tuyệt đối khủng bố!

Sức mạnh của hai con thú cực kỳ đáng sợ, là cấp thú vương thật sự, Sở Phong không có cách nào đối kháng, chỉ có thể bỏ chạy.

Thân thể hắn đang chảy ròng máu tươi, miệng vết thương có chút khủng bố, nhưng hắn không nói lời nào, chỉ lao đi vun vút, đây là nguy cơ lớn nhất hắn từng gặp phải, liên quan đến sinh tử tồn vong.

"Thằng nhãi ranh, ngươi không sống được đâu!" Hoàng Vân truy kích ở phía sau, liên tục cười lạnh, lão có chút tức giận, thời gian dài như vậy mà còn chưa thể đuổi kịp.

"Hiện tại ngươi lên trời không đường xuống đất không cửa, không ai cứu được ngươi!" Khổng Lâm lạnh giọng quát, lão đã hóa thành hình người, đang đuổi giết dựa vào hai chân, một cánh tay đang chảy máu, vặn vẹo một cách mất tự nhiên, đó cũng là chiếc cánh của lão.

Sau khi trốn chạy ba trăm dặm, Sở Phong thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng, rốt cuộc tìm được chỗ đó —— Mỏ bạc!

Hắn lao qua khỏi khu vực này, cuối cùng, làm bộ như ngoài ý muốn phát hiện mỏ bạc và cây cổ thụ kia, rồi không cẩn thận chạy vượt qua, cho nên cuống quít mà lao ngược trở lại.

"Cái gì, một gốc cổ thụ lớn đến mức này, chắc chắn là kết được thực quả thần bí rồi!"

Ở phía sau, Hoàng Vân và Khổng Lâm đều khiếp sợ.

Phải biết là, một dị thụ lớn đến mức này bình thường cũng chỉ có ở Danh Sơn Đại Xuyên mà thôi, nếu bọn họ có thể chiếm được, có thể nhanh chóng tiến hóa thành thú vương!

"Cút!"

Khổng Lâm quát tháo Sở Phong, không sợ thương thế chuyển biến xấu, lão cố nén đau nhức mà biến ra bản thể, sau đó giương cánh vọt tới, còn nhanh hơn tốc độ vừa rồi không ít.

Nó giả bộ công kích Sở Phong, nhưng thật ra là nhằm về phía cây cổ thụ kia.

Hoàng Vân cũng quát lớn mà vọt tới trước đi, loại quả thực này có sức hấp dẫn quá lớn với lão.

"A."

Trong nháy mắt, Khổng Lâm kêu lên thảm thiết, bị một thứ ánh sáng bạc bao vây lấy thân dưới rồi kéo lê về phía mỏ bạc, lão liều mạng giãy dụa.

"Không!" Hoàng Vân cũng gào lớn, lão cũng bị ánh sáng bạc kia túm lấy, ra sức giãy giụa.

Vèo!

Hoàng Vân vọt ra, nhưng mà, một cẳng chân của lão đã biến mất, máu tươi nhầy nhụa, lão kêu thảm: "A."

"Cút ngay cho ta!" Khổng Lâm đủ mạnh, lão trực tiếp vọt lên, giãy ra, nhưng cũng rất thê thảm.

Chỉ còn lại phần từ bộ ngực trở lên, bên dưới thì đều đã biến mất, máu chảy đầm đìa, lão nhanh chóng suy nhược đi.

"Vèo!"

Sở Phong vọt tới, tay nâng kiếm, chém lìa cái đầu của Khổng Lâm, khiến lão hoàn toàn mất mạng.

Hoàng Vân kêu lên sợ hãi, sau đó xoay người bỏ chạy.

Nửa khắc sau, Hoàng Vân gọi điện thoại cho Khổng Thịnh.

"Lão Hoàng cực khổ, vì một con sâu nhỏ mà phải khiến hai người chạy xa như thế, thật vất vả quá." Khổng Thịnh bình thản nói, nhưng rất nhanh gã ta đã cảm thấy không đúng, hơi thở của Hoàng Vân rất dồn dập!

Cũng trong lúc đó, Sở Phong liên hệ với Lục Thông, nói: "Lục lão, phái một chiếc trực thăng vũ trang qua đưa tôi đến Tân Môn đi, tôi đi từ đó qua Vùng đất Phong Thiền!"

Lúc này, cái gì cũng không thể làm hắn dao động, hắn phải lập tức đột phá, nắm giữ sức mạnh có thể chống lại thú vương!

Bình Luận (0)
Comment