Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2342 - Chương 2342: Lấy Đức Phục Người (1)

Thánh Khư Chương 2342: Lấy đức phục người (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Đương nhiên, điều hắn ta lo nhất lúc này vẫn là chuyện trước mắt mình đang bị bắt giữ, hơn nữa còn quỳ gối trước mặt người ta một cách xấu hổ thế này, đúng là quá sỉ nhục, không biết có bị giết chết hay không nữa.

“Đây chính là gặp ngươi như gặp Nhân Vương mà ngươi nói sao? Giả bộ thần thánh gì chứ!” Sở Phong dù miệng ngậm cười nhưng vẫn đứng yên, cúi đầu nhìn xuống hắn ta một cách lạnh lùng.

Chỉ một câu này thôi cũng khiến Mạc Phong mặt đỏ tía tai. Dù đã cố hết sức, hắn ta vẫn không thể nâng dậy thân mình, giữ nguyên tư thế dập đầu. Loại phản phệ này thật quá mãnh liệt, cho dù là huyết thống của những người hiếm hoi giỏi về chống đỡ trong bộ tộc họ cũng không thể chịu nổi áp chế dội ngược lại từ huyết dịch và lời thề của tổ tiên.

Hắn ta cực kỳ xấu hổ, ra sức giãy dụa, nhưng đầu của hắn ta vẫn cứ mắc dính vào vách đá nhô lên từ mặt đất này, không thể tách rời được.

“Bày đặt gì chứ!” Sở Phong tiến đến gần hắn ta, không thèm dùng tay mà giơ chân lên đạp túi bụi. Hắn không quan tâm đạp trúng mặt hay lồng ngực, cứ đá Mạc Phong đến nỗi lăn lộn, cả người toàn là máu, dù cho có thể chất Nhân Vương cũng không chịu nổi kiểu đấm đá này.

Tiếng nứt xương và tiếng máu chảy vang lên liên tục.

“Trận chiến hôm nay ta không phục. Nếu như có thể quyết đấu một cách công bằng, ta nhất định có thể phế bỏ ngươi, chứ bị trói buộc như vậy ta không thể thi triển được bản lĩnh chân chính của mình!”

Mạc Phong gầm nhẹ, cảm thấy không phục. Lúc hắn ta muốn dùng sát chiêu cũng đã chậm, bản thân bị phản phệ, chỉ có thể có lòng mà không có sức.

Bây giờ lại bị đánh đập thế này, hắn ta thẹn quá hoá giận.

“Bốp!”

Sở Phong ngồi xổm xuống, vả cho hắn ta một bạt tai, nói: “Ta thích nhất là trị mấy con hàng mạnh miệng như ngươi. Không phục đúng không, ta lấy đức phục người!”

Mạc Phong nghe vậy, trong lòng một trận kích động. Chẳng lẽ đối phương sẽ thả hắn ta ra, sau đó tỷ thí công bằng một trận? Hắn ta âm thầm cười lạnh, đúng là đồ ngốc.

Nhưng mà, hắn ta không có chờ đến đối phương dừng tay, ngược lại lại bị liên hoàn bạt tai vả cho bôm bốp, toàn bộ đều vả vào mặt hắn ta, khiến cho xương mặt gãy vài cái, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng.

Đau nhức khôn cùng, nhục nhã, còn có phẫn nộ khó tả, khiến hắn ta hai mắt phun lửa, lông mày nhíu chặt, muốn bộc phát thần uy. Chỉ có điều phản phệ vẫn còn chưa hết, hắn ta có lòng mà không có sức, phóng không ra diệu thuật, cũng không sử dụng được sát chiêu.

Chỉ trong một lát, tai, mũi của hắn ta đều đổ máu, mí mắt gần như rách bươm. Hắn ta bị chọc tức đến nổi điên, trong lòng phát cuồng.

“Thằng khốn, đây là lấy đức phục người của ngươi sao? Không dám cùng ta đánh một trận công bằng hả!?” Mạc Phong la hét.

“Nói nhảm, đây không phải lấy đức phục người thì là cái gì. Ta đây là đang lấy võ đức phục người, không chết đâu mà sợ!” Sở Phong lại một hơi tát hắn ta mười ba cái bạt tai vang dội, trái phải đồng đều, sức lực ngang nhau.

Mẹ nó, lấy võ đức phục người, gọi tắt là lấy đức phục người hả? Mạc Phong nổi khùng, nhưng lại không thể làm gì, cũng không thay đổi được cái gì.

Sở Phong hành hung hắn ta một trận, khiến hắn ta người không ra người, ngợm không ra ngợm, xụi lơ như một bãi bùn nhão, sau đó bị treo trên một khối vách đá.

“Dù sao bộ tộc các ngươi tự nhận là cao cấp hơn Nhân tộc, không coi chính mình là người, không có bộ dạng của người mới là điều bình thường!”

Sau đó, Sở Phong thở dài một hơi, lại nói: “Thật là thoải mái tâm tình ! Ta đây vui nhất là lấy đức phục người, thế mới có thể khiến lòng ta sảng khoái!”

Mạc Phong bị treo trên vách đá, người run lẩy bẩy. Nếu hắn ta còn có thể cử động, dám còn vặn vẹo điên cuồng hơn nữa. Bị đánh đến tàn phế gần chết, thật đúng là sự sỉ nhục khắc vào xương tuỷ.

“Giết hay không giết đây ta? Giết, có lẽ sẽ bị người ta phát hiện, ngộ nhỡ hồn quang trên người tên khốn này có liên kết với hồn đăng ở bên ngoài thì cũng không hay.”

Sở Phong rất muốn lập tức chém chết hắn ta cho bớt việc, nhưng chỗ này lại không thích hợp, một khi mấy lão gia hỏa bên ngoài phát hiện Dị Hoang tộc chết một tên đệ tử dòng chính thì đoán chừng sẽ mau chóng giết đến.

Hiện tại, thác máu ngăn cách với bên ngoài bằng một thứ vật chất đặc thù, cản trở tai mắt của người ngoài, trong thời gian ngắn sẽ không có người biết chuyện phát sinh ở nơi này.

Mạc Phong rùng mình, ngậm chặt miệng, cũng không dám nhiều lời nữa, sợ Sở Phong giết mình. Mặc dù thân phận hắn ta cao quý, nhưng ở nơi này lại gặp phải một tân Nhân Vương lòng dạ độc ác như vậy, mệnh của hắn ta không bằng cả cọng cỏ. Lòng hắn ta sợ hãi cực kỳ.

“Được rồi, trước hết để cho ngươi sống đi. Ngoan, phải nghe lời, biết không?” Sở Phong vỗ vỗ mặt của hắn ta.

Mạc Phong cảm thấy cực kỳ nhục nhã, nhưng hắn ta cũng không dám phản bác, chỉ biết trầm mặc, trong lòng lại âm thầm thề, về sau nếu lại chạm mặt tên này thì phải nhân cơ hội mà tra tấn dã man rồi xử lý hắn, rửa sạch mối nhục này.

Nhất là đợi khi máu của bản thân biến đổi thêm hai lần nữa, chuyển đổi được màu sắc, thì hắn ta nhất định phải sử dụng bản lĩnh của Nhân Vương để ép cho đối phương không thể không dập đầu.

“Trong lòng ngươi chắc là đang mưu đồ chuyện xấu đúng không?” Sở Phong nhìn hắn ta, sau đó vung tay tát mạnh thêm một cái, nói: “Ta không sợ. Dù là hiện tại hay tương lai, ta đều lấy đức phục người.”

Cuối cùng, Sở Phong lại đạp hắn hai cước, căm hận nói: “Tên chết tiệt nhà ngươi, vô duyên vô cớ trì hoãn thời gian của ta. Một đêm như vậy khiến cho ta thiếu ngộ ra bao nhiêu đạo hả?”

Một chân của hắn giẫm ngất Mạc Phong, sau đó không ngừng tung chiêu khiến hắn ta hoàn toàn phong bế, khó mà thức tỉnh.

“Huynh đệ, kích thích không, đã nghiền không? Gì mà Nhân Vương chứ, đây quả thực là bánh bao thịt mà. Đánh thật sướng tay!" Lừa tinh từ đằng xa hô vọng lại.

Lão Cổ cũng đang ở bên kia, quát Hổ Đông Bắc mau tranh thủ thời gian bế quan, đừng có lãng phí thời gian, cơ hội mất đi là không bao giờ trở lại.

Lão Cổ rất muốn đi chỗ càng cao hơn của thác nước để tu hành và bế quan, nhưng sau lại cảm thấy ở bên cạnh Sở Phong tính ra vẫn an toàn hơn. Lão cảm nhận được diệu dụng của mâu gỗ mà Sở Phong đang cầm trong tay, các loại phù văn đang điên cuồng bùng nổ, khiến ngay cả lão cũng có thể được nhờ.

“Đây là bảo bối tốt, có lai lịch siêu phàm, chắc hẳn là thiên vật đến từ ngoại vực!” Lão kích động kêu lên.

Sở Phong không để ý tới lão, giả giọng của Mạc Phong quát: “Ta đang bế quan ở đây, mong các vị chớ có quấy rầy.”

Bình Luận (0)
Comment