Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngay cả trong xương tủy của Sở Phong lúc này cũng đều là dòng điện, trong mắt hắn cũng đang khuấy động điện quang, phát ra tiếng xèn xẹt. Cảm giác này... đúng là phê miễn bàn!
Hắn thật muốn nguyền rủa, đợt sấm sét này mạnh đến không bình thường, thế mà gọi là độ người ta sao? Hoàn toàn là tử cục, nhất định phải diệt hắn không tha, dù đã đi đến hồi cuối rồi vẫn dây dưa không kết thúc.
Loại thiên kiếp này so với thiên kiếp hắn gặp được tại tiểu Âm Gian và Dị Vực còn lớn hơn và đáng sợ hơn, mang tính tai ương, thề phải bóp nghẹt hắn.
“Hết chưa hả trời?!” Hắn gầm nhẹ, miệng mũi ngoại trừ phun ra tia sét còn có cả khói đen nồng đậm, đây là biểu hiện của việc thân thể bị thương tổn nghiêm trọng.
Xương trắng bị đánh đến lòi cả ra, cuối cùng cháy thành cục xương đen, da thịt chỗ thì khô héo chỗ thì trầy vi tróc vảy, trông vô cùng thê thảm.
“Bùm bùm! Ầm ầm!"
Thác máu trên đỉnh đầu hắn chảy xuống ầm ầm, phối hợp với tia sấm đan xen, quả là cực hình không dứt. Tiếng sấm vang rền, giống như đang nói: Lão phu lấy đức phục ngươi!
Sở Phong thật sự chịu không nổi, nếu còn chút hơi sức, hắn thật muốn chỉ lên trời mà đọc một đốn Tam Tự kinh, chơi luôn một trận mắng trời mắng đất. Đây là muốn ngược đãi hắn đến chết sao?
Dòng máu màu lam cũng nhanh chóng khô cạn, cốt tủy như sắp bị nướng cháy. Sở Phong giờ trông khá thê thảm, mãi vẫn không nhìn thấy điểm tận cùng của thống khổ, không biết sự hành hạ này sẽ kéo dài đến lúc nào?
“Mạc Phong huynh thật là khiến người ta kính sợ. Huynh ấy lúc này cũng chỉ mới mười một, mười hai tuổi đi, thế mà độ được kiếp Kim Thân như thế. Mà sao ta có cảm giác trận này của huynh ấy so với mấy danh nhân trong sử sách cũng không kém là bao nhỉ?”
Có người than thở, vô cùng kinh hãi.
Sử Hoàng gật đầu nói: “Cũng không nhìn xem Mạc Phong huynh là ai. Người ta đến từ Dị Hoang tộc, có huyết mạch Nhân Vương, trong cơ thể cất giấu bí mật của Thủy tổ, mang trong mình dòng máu Nhân Vương, kế tục sinh mệnh của Thủy tổ, bản thân còn là đệ tử nòng cốt. Như thế mà có thể không mạnh sao?”
...
Sở Phong bị giày vò chết đi sống lại, mỏi mệt vô cùng, sắp chịu đựng hết nổi rồi, mà kiếp nạn như vậy hắn cũng chỉ có thể bị động tiếp nhận, dù muốn tránh cũng không được.
“Keng!”
Hắn ném đoản kiếm bằng mẫu kim Thiên Huyết Tinh Không ra ngoài để dẫn điện, di dời sấm sét sang một bên, tạm thời cũng có hiệu quả nhất định. Nhưng chỉ trong chớp mắt, sấm sét lại đánh về phía hắn, cõi U Minh như có một sinh vật đang nhìn xuống hắn, trận sấm sét này cũng giống như có tri giác, nhất quyết phải bám theo diệt trừ hắn.
Sở Phong không phục, hắn quyết không tin điều tà dị. Đã trốn không thoát được, hắn liền khàn giọng kêu: “Đến đây, đến đây cho ta. Toàn thân ta thật dễ chịu, thoải mái như một làn gió, giống như sắp mọc cánh phi thăng vậy. Quả nhiên là một trận hưởng thụ lớn trong đời.”
Đoàng!
Tia sét cuối cùng rốt cuộc cũng trút xuống người hắn, phóng ra ánh chớp chói mắt, khiến cho xương cốt của hắn như bị sấm sét nấu cho bay hơi. Sau đó, nơi này cuối cùng lại chìm vào bóng tối.
Tất cả ánh chớp đột ngột biến mất, thiên kiếp rốt cuộc cũng kết thúc.
Sở Phong thật không muốn nhúc nhích. Hắn chậm rãi cử động thân thể như con cá chết của mình, sau đó dựa người trên vách đá bị sét đánh lỗ chỗ để nghỉ ngơi một lát.
Hổ Đông Bắc chạy qua trước tiên, lo lắng kêu lên: “Huynh đệ, ngươi không sao chứ?”
Hắn ta đem canh Mạnh bà của mình rót vào miệng Sở Phong, muốn giúp hắn điều dưỡng thương thế.
“Không có việc gì, chỗ tốt rất nhiều, để ta tự lo.” Sở Phong cố nén đau đớn, ngồi xếp bằng lại rồi vận chuyển Hô Hấp pháp. Sống sót qua thiên kiếp ắt sẽ có thu hoạch lớn.
Trong sấm sét ẩn chứa sự hủy diệt, cũng có sức sống bừng bừng. Trong cơ thể khô héo của hắn có sấm chớp đặc thù chói mắt, mang lại khí tức tràn trề sức sống.
Sở Phong đang nhanh chóng hồi phục lại, người hắn nổ đùng đùng, tầng da nhăn nheo bên ngoài bị lột ra. Sau đó, hắn lấy ra canh Mạnh Bà của chính mình rồi rót đầy vào miệng. Đây thật đúng là vật đại bổ, là chất bổ trợ hữu ích nhất.
Rất nhanh, thân thể của Sở Phong phát sáng, ánh sáng màu lam trong cơ thể "bùm" một tiếng bắn ra, xương cốt toả ra ánh sáng chói mắt như sao sa, giống như đang được đốt cháy, không ngừng khuấy động rồi tái sinh.
Tiếp đó, dòng máu khô héo của hắn bắt đầu chảy lại, càng ngày càng nhiều, xuôi theo cơ thể như dòng nước mưa tràn qua đất. Máu Nhân Vương màu lam nhanh chóng khôi phục, trông còn đậm màu hơn lúc trước.
Giờ phút này, hắn cảm nhận được một luồng lực vô cùng mạnh mẽ, toàn bộ sinh cơ đều bùng nổ.
Không biết đã qua bao lâu, vết thương của Sở Phong hoàn toàn lành lặn, sức sống tuôn tràn trong cơ thể, máu Nhân Vương so với trước kia còn lợi hại hơn, có màu xanh thẳm như bầu trời.
Sau khi hắn bình ổn lại rồi tiến hành sự thay đổi nào đó, máu lại từ từ biến đổi, trở về màu đỏ tươi.
“Dựa theo lời của Mạc Phong, máu Nhân Vương còn có thể hai lần chuyển hoá, màu sắc cũng sẽ thay đổi, qua đó càng mạnh mẽ hơn. Vậy máu lam trong cơ thể ta về sau có thể hay không biến đổi thành màu khác?”
Sở Phong suy nghĩ một lúc. Hắn đã hoàn toàn khôi phục, cơ thể và tinh thần tốt hơn bao giờ hết, tại cảnh giới Kim Thân đạt đến sức mạnh cực hạn.
Kim Thân của hắn được bao phủ bởi ánh sáng màu xanh lam, trông thật bất phàm.
“Sống lại thì không sao rồi. Ta phải nhanh đi bế quan.” Hổ Đông Bắc nói. Hắn không muốn lãng phí cơ duyên khó có được này, phải trân quý thời gian.
Lão Cổ cũng đang lơ lửng một bên. Mới vừa rồi lão vẫn đang giúp đỡ hộ pháp, giờ liền ném Mạc Phong cho Sở Phong rồi cũng bắt đầu đi bế quan.
Cách đó không xa có vài người đi tới, trên mặt đều cười tươi rói, định đến đây chúc mừng.
“Chúc mừng Mạc huynh. Chỉ mới đến cảnh giới Kim Thân đã độ kiếp, đúng là đoạt đi ánh sáng của mấy danh nhân thời xưa mà, khéo khi có thể đưa vào bảng thành tựu trong sử sách đấy.” Có người cười nói.
“Mạc Phong huynh trước thì đi săn thành công, sau đó còn độ được kiếp Kim Thân nữa, tên của huynh chắc chắn sẽ vang dội trước sau...” Sử Hoàng vừa đi tới vừa khoa trương tán thưởng, mặt mũi đều tràn đầy ý cười, giọng nói vang vọng.
Nhưng chỉ sau một khắc, nụ cười trên mặt hắn ta lập tức cứng ngắc, thanh âm cũng im bặt.
Hắn ta vậy mà thấy được bóng lưng của ai? Là thiếu niên tán tu kia!
Hắn ta giống như mới bị khỏ một gậy đến đần cả người ra, lời định nói đều nuốt hết xuống họng, khiến hắn ta nghẹn đến mức mặt đỏ tía tai, không thể tiếp thu nổi.