Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nếu như không tàn bạo thì sao?” Hổ Đông Bắc hỏi.
“Càng phiền phức hơn, lúc trước, có Tà Linh ngấm ngầm nhẫn nhịn rất nhiều năm, thành lập một tổ chức siêu lớn, sau đó đi tiêu diệt gia tộc cổ xưa xếp hạng mười của dương gian, lúc này người ta mới cảnh giác, đúng là Tà Linh ra tay.”
Sở Phong nghe vậy, cảm thấy lưng cũng đang phát lạnh, Tà Linh này quả nhiên đáng sợ, diệt đi gia tộc cổ xưa xếp hạng thứ mười, điều này và việc đánh giết một bộ phận cường giả của một tộc là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Không cần nghĩ, dốc hết cao thủ của thế gia xếp hạng mười thời tiền sử thì sẽ tạo nên một cỗ chiến lực không thể tưởng tượng, đủ để gây nên một trận động đất ở dương gian.
Thế nhưng bộ tộc kia vẫn cứ bị diệt, để một con Tà Linh tàn sát!
“Tà Linh kia đâu?” Hổ Đông Bắc hỏi.
“Chạy vào trong một cấm địa nào đó rồi, hơn nữa thỉnh thoảng lại xuất hiện vào một vài niên đại, trở thành một trong những mối uy hiếp lớn ở dương gian.”
Điều này khiến Sở Phong giật mình, Tà Linh kia không chết, còn sống!?
Sở Phong nói: “Không ai có thể diệt nó sao? Hằng tộc, Phật tộc không nên cho phép loại sinh linh này tồn tại mới đúng, vô luận là xuất phát từ nguyên nhân gì, các tộc cũng nên liên thủ xử lý, không thể giúp kéo dài loại nếp sống tàn bạo ác liệt này.”
“Sao không ra tay chứ, chỉ là nó chạy quá nhanh. Một lần nghiêm trọng nhất, các tộc đều muốn đi tiến đánh cấm địa kia, nhưng nó vẫn chạy trốn được như trước.”
“Thật sự là” Sở Phong lắc đầu, lại nói: “Đại ca ngươi không có ra tay?”
“Có ra tay, theo ta được biết, huynh ấy lặng yên chui vào trong một cấm địa nào đó, âm thầm thả một mồi Hắc Ám Nghiệp Hỏa, đốt đi gần phân nửa cấm địa đó, trộm ra rất nhiều thiên vật, thu hoạch to lớn.”
Sở Phong không nói gì, phong cách của đầu sỏ thời tiền sử này quả nhiên là hoàn toàn giống như trước đây.
“Người khác biết không?”
“Có người suy đoán là huynh ấy làm, ngay cả tồn tại kia trong cấm địa cũng nổi giận, nhưng sao đại ca ta có thể thừa nhận, bị bức ép đến mức nóng nảy, lại chạy ra ngoài cấm địa kia âm thầm thả một mồi lửa, cuối cùng toàn bộ thế giới đều yên lặng.”
Sở Phong im lặng.
Đương nhiên, ở tiền sử, đánh chết lão Cổ cũng sẽ không nói ra những chuyện này, không thể thừa nhận, nếu không sẽ chọc ra phiền toái lớn, nhưng bây giờ đại ca lão cũng đã chết, nói ra cũng không sao.
“Chốc nữa phía dưới thác nước màu máu sẽ có thảm hoạ sao?” Hổ Đông Bắc rất lo lắng, cũng rất giật mình, dù sao xuất hiện một bộ thi thể, thời gian trôi qua năm tháng dài đằng đẵng, hơn nửa là Tà Linh lại sắp xuất hiện.
“Mặc kệ nó, dù sao chúng ta đều là người cô đơn, trước mắt vẫn còn ở bên ngoài vòng xoáy, trốn ở đây, không cần để ý tới.” Lão Cổ nói.
“Có thể lại xuất hiện một con Tà Linh hay không?” Hổ Đông Bắc chột dạ, nhỏ giọng hỏi.
Lão Cổ nói: “Trên lý thuyết là sẽ không, bình thường Tà Linh sẽ đồng thời xuất hiện, kết bè mà xông tới.”
Sở Phong nghe vậy yên lòng, xếp bằng trên tảng đá lớn, trong lúc nhất thời cũng không muốn đi, cảm thấy chờ ở đây vẫn tương đối an toàn.
Bỗng nhiên, hắn phát hiện lão Cổ tản ra sương máu, muốn thăm dò lọ đá của hắn.
“Nhìn trộm cái gì, còn dám động đậy lung tung ta sẽ trấn áp ngươi bên trong hồn xác trăm triệu năm, vĩnh viễn không được siêu sinh!” Sở Phong đe doạ, lại nói: “Còn không nhanh nhanh bế quan, cũng đã quá nửa đêm, sau khi trời sáng thì tạo hóa bên trong thác nước màu máu sẽ biến mất.”
Sau khi nghe thấy loại lời này, lão Cổ tỉnh táo, vội vàng tìm hiểu đại đạo, Hổ Đông Bắc cũng như thế.
Về phần Sở Phong, cầm cây giáo gỗ dài bằng chiếc đũa kia trong tay, cũng bắt đầu lĩnh hội lần nữa, trong lúc nhất thời bên trong thác nước màu máu có rất nhiều ký hiệu xuất hiện, phun trào về phía bên này.
Ầm ầm!
Thời khắc trước tờ mờ sáng, sắp hừng đông, phía trên thác nước này đột nhiên truyền đến tiếng vang nặng nề, giống như động đất, thanh âm to lớn mà thác nước màu máu này phát ra đều hơi bị áp chế.
Tình huống như thế nào?
Sở Phong tỉnh dậy trước tiên, cũng mở nắp lọ đá ra, chuẩn bị ẩn thân.
“Hỏng bét, đây là báo động của đá cản tà, bố trí năm đó vẫn còn chút tác dụng, xuất hiện tình huống phi thường, hơn phân nửa là có Tà Linh xuất hiện!” Lão Cổ kinh hãi.
Sở Phong không nói hai lời, nhấc Hổ Đông Bắc lên nhét vào bên trong lọ đá, lại vùi Thiên Kim Thạch Quan vào dưới Luân Hồi Thổ.
Về phần bản thân hắn, đương nhiên cũng tiến vào lọ đá, toàn thân hấp thụ đầy Luân Hồi Thổ, vùng đất này triệt để yên tĩnh lại.
Sau đó không lâu, một cỗ chiến xa hoàng kim sứt mẻ xuất hiện, là nó đụng nát từng tảng từng tảng đá lớn, vọt ra từ trong thác nước này, tiến về hạ lưu.
Sở Phong giật mình, hắn ở bên trong lọ đá, xuyên qua một khe hở nhỏ bé, vội vàng thoáng nhìn một bóng hình, đó là một nữ tử có phong thái tuyệt thế, chiến y nhuốm máu, nằm nghiêng trong chiến xa hoàng kim.
Nàng còn sống!
Bởi vì Sở Phong nhìn thấy lúc chiến xa đi xuyên qua nơi này, nàng thế mà lại ngồi dậy.
Nàng hơi động đậy, bên trong khu vực đá lớn này, tất cả các loại đá khổng lồ đều đang nổ tung, hóa thành bột mịn.
Hơn nữa, thế mà thác nước Thông Thiên này cũng bị cắt đứt trong thời gian ngắn, hơi thở khủng bố tràn ngập, giống như biển sao vỡ đê, sau đó lại nổ tung.
Sở Phong vững tin, nếu như không phải có lọ đá bảo vệ, che lấp hơi thở của mình, tất nhiên hắn sẽ có đại họa.
Trước đây chưa từng gặp Tà Linh, một sinh vật mà nhục thân còn hoàn hảo, khống chế chiến xa xông qua thác nước Thông Thiên, cứ như vậy hạ xuống dương gian!
Da đầu Sở Phong tê dại, đây là muốn xuất hiện mầm tai vạ to lớn sao?
Nghĩ cũng không cần nghĩ nhiều, Tà Linh có nhục thân tuyệt đối sẽ kinh khủng hơn rất nhiều lần so với Tà Linh đoạt xá sống lại.
Nơi này yên tĩnh trở lại, cho đến rất lâu về sau, trời sáng choang, Sở Phong mới thả lão Cổ và Hổ Đông Bắc ra.
“Tiểu tử, ngươi nhìn thấy cái gì?”
“Một Tà Linh còn sống, nhục thân không tổn hao gì, khống chế một cỗ chiến xa xông qua, hạ xuống dương gian!”
“Không thể nào, tại sao có thể có Tà Linh dạng này đến thế gian, theo lý thuyết mà nói là tuyệt đối không thể!” Lão Cổ kêu quái dị.
"Sao lại không thể nào? Ta tận mắt nhìn thấy, một nữ tử lái một chiếc chiến xa hoàng kim, đi qua cái vèo, mặc dù quốc sắc thiên hương (1), khí chất cũng xuất chúng, có thể nói là phong thái tuyệt thế, nhưng nhìn là biết không dễ chọc, nhất định là một con đại Tà Linh!"
(1)Quốc sắc thiên hương: sắc nước hương trời.