Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2350 - Chương 2350: Ăn Xong Lau Sạch (3)

Thánh Khư Chương 2350: Ăn xong lau sạch (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thác nước Thông Thiên rất thần bí, ngay cả tiếng của thiên kiếp cũng có thể ngăn cách, làm giảm đến mức thấp nhất, bên ngoài chỉ nghe thấy một mảnh tiếng sấm nặng nề, cảm thấy không phải hùng vĩ cho lắm.

Bên trong Thác nước Thông Thiên, sau một lát đại thiên kiếp biến mất có một đám người không kìm nén được, tỉ như bọn người Sử Hoàng, toàn bộ đến gần, đi tới.

Kỳ thật, ngay cả Đại Không cũng không nhịn được, thiếu nữ giống Lâm Nặc Y cũng rất giật mình, về phần đám người Bằng Hoàng, Khổng Tước Vương, Thần Vương của Hằng Tộc cũng đều bị kinh động, cuối cùng xuất hiện.

Sử Hoàng nói: “Chắc là Mạc Lôi Thần Vương độ kiếp thành công, điều này tương tự trong sử sách, thiên kiếp càng mạnh thì càng ngắn và gấp rút, hiện tại ba đợt trôi qua chắc là đã ngừng lại.”

Gã là người sôi nổi nhất, đến gần, mang theo vẻ kính cẩn, dùng kính ngữ nói: “Mạc Thần Vương, ta có thể tới gần không?”

“Mạc đạo hữu, ngươi thế nào rồi?” Những Thần Vương khác thì không có băn khoăn như vậy, hỏi.

Cơ hồ là trong nháy mắt, liền có người xuất hiện ngay tại chỗ.

Sử Hoàng cũng đi theo mấy vị Thần Vương đến đây, một số người khác cũng đều nhanh chóng đi đến.

“Đây là... Cặn bã của xương cốt?”

Sử Hoàng khiếp sợ, gã nhìn thấy cái gì, ở giữa vách đá bị đánh hủy kia có một ít mảnh xương màu đen, còn dư lại một số bột phấn của xương nát.

Nhìn thế nào cũng giống như lúc gặp phải Thiên Lôi, thân thể bị đánh nát, mấy mảnh xương này văng ra, cắm vào giữa vách đá.

“Ông” một tiếng, Sử Hoàng suýt nữa bất tỉnh, trước mắt biến thành màu đen, xụi lơ tại chỗ, gã biết đã gây ra họa lớn, xảy ra chuyện lớn.

Đây không chỉ là nạn tai của một mình gã, mà còn là phiền phức lớn của Sử gia.

Gã dẫn huynh đệ nhà họ Mạc tới, kết quả một người thì bị bắt sống, một người thì nửa thật nửa giả bị sét đánh chết rồi, đây là mầm tai vạ to lớn.

Mắt Sử Hoàng nổi đom đóm, hai tai vang lên ong ong, ngồi phịch ở nơi đó, cũng không nhúc nhích.

Những người khác cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối, mà phía sau lưng dâng lên một luồng khí lạnh, Mạc Lôi chết rồi, cũng là một loại chấn nhiếp đối với bọn họ.

“Mạc Lôi!” Trưởng lão Mạc gia gào thét, điên điên khùng khùng xông tới, lão nhìn thấy cái gì, xương tàn, bã vụn, một loại kết cục thê thảm.

“Sao Thần Vương trẻ tuổi của Mạc gia ta lại chết đi,...” Vị trưởng lão này tru lên, ở đó nâng xương vỡ lên, cả mắt đỏ ngầu.

“Chuyện không liên quan đến ta, là Cơ Đại Đức...” Hai mắt Sử Hoàng vô thần, sau đó bị dọa đến ngất đi.

Rất nhanh, người Mạc gia chạy tới, phụ mẫu của Mạc Lôi và tổ phụ của y, tất cả đều trước tiên từ gia tộc giết tới đây, hạ xuống thác nước Thông Thiên.

“Xong chuyện phủi áo đi, cùng tên với Thâm Tàng (3) Công.”

(3)Thâm tàng: ẩn sâu.

Trên bầu trời, Sở Phong đắc chí, trốn ở bên trong lọ đá, xông thẳng lên phía trên, cứ tiếp tục như thế nhất định phải tiến vào vực ngoại.

“Ừm, đó là cái gì?!” Sở Phong giật nảy cả mình, bên trong thác nước có một bộ thi thể hư thối rơi vào.

Vẫn chưa triệt để đậy kín bình, còn để lại một cái khe, hắn thấy rất rõ ràng.

Bộ thi thể kia hư hao nghiêm trọng, không đủ một phần ba, nhất là đều đã triệt để hư thối, không có một chút sức sống.

Trong thoáng chốc, Sở Phong nhìn thấy con mắt trừng lớn đã thối rữa của thi thể kia dường như chuyển động một chút.

Hắn trực tiếp giữ chặt cái nắp, thầm may mắn rằng trên người còn bôi một lớp Luân Hồi Thổ, ngăn cách toàn diện với bên ngoài, sẽ không bị những sinh vật khác cảm ứng được.

Thi thể hư thối kia vọt qua, hướng phía dưới đi xa.

“Việc này. . . Sẽ không phải là xảy ra chuyện lớn chứ, nếu như có sinh vật khủng bố đặc biệt đoạt xá (4) trong thác nước Thông Thiê thì khẳng định sẽ huyết tẩy thiên hạ, tạo thành đại khủng hoảng của dương gian.” Sở Phong hoài nghi, rất sợ xuất hiện loại chuyện này.

(4)Đoạt xá: dùng linh hồn cướp thể xác của người khác và chiếm luôn thể xác đó thành của mình, sống luôn trong đó như một hình thức kéo dài kiếp sống trước.

Trong lịch sử tiến hóa từng xuất hiện tai kiếp lớn, lỡ như xảy ra ở chỗ này thì phải làm sao bây giờ? Sở Phong rất kiêng kị!

Lúc nghĩ tới đây, hắn dừng lại ở đây, thôi động lọ đá hạ xuống trên một tảng đá lớn, hắn cẩn thận quan sát thật lâu, lúc này mới mở hẳn lọ đá ra, cũng xách lão Cổ từ trong Luân Hồi Thổ ra.

“Nín chết ta rồi, ngươi lại có nhiều hồn xác như vậy, trời ạ, thế đạo (1) này quá không công bằng, rốt cục ngươi thu được từ nơi nào?!”

(1)Thế đạo: thói đời.

Lão Cổ kêu lên quái dị, quan tài đá lớn chừng bàn tay phát sáng, tràn ngập sương máu màu đỏ, lão liều mạng muốn đi cảm ứng hết thảy bên trong lọ đá.

Đại ca của lão tìm nhiều năm như vậy cũng chưa từng phát hiện tung tích của hồn xác, thế mà hôm nay lão nhìn thấy nhiều như vậy.

Nhưng mà, sau khi Sở Phong lôi luôn cả Hổ Đông Bắc từ dưới Luân Hồi Thổ ra ngoài thì trực tiếp đóng nắp lại.

“Lão Cổ, xem một chút tình huống này là như thế nào, tại sao bên trong thác nước có thể có nhiều tảng đá lớn lơ lửng như vậy?”

“Đây chính là đá cản tà còn lại từ tiền sử, chỉ là xem ra đều bị bỏ phế.” Lão Cổ cho biết.

Từ rất lâu về trước, một vài thảm hoạ quá đáng sợ đã xảy ra, từ trong thác nước Thông Thiên này xuất hiện Tà Linh không rõ nguồn gốc, đoạt xá thành công, tàn sát khắp nơi, mang đến tai nạn to lớn cho các tộc.

Đến nay vẫn còn Tà Linh chưa bị diệt, trốn ở bên trong cấm khu, không ai dám đi tiêu diệt.

Cũng chính là bởi vì như thế, các tộc đã từng ở đây liên thủ bố trí, hi vọng có thể ngăn cản Tà Linh, hoặc là báo nguy sớm, sắp xếp một vài thứ.

Nhưng hiện tại xem ra, không có hiệu quả rõ rệt, vùng đất này cũng đã bị bỏ phế.

Sau khi quan sát, Sở Phong gật đầu nói: “Ừm, có nam châm, có vật liệu đặc thù, thật đúng là một mảnh trận vực bị hủy diệt, thất linh bát lạc (2), không còn hình dáng.”

(2)Thất linh bát lạc: liểng xiểng, nghiêng ngã.

Sau đó, hắn nhớ tới bộ xác thối vừa rồi nhìn thấy, nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy một bộ tử thi không trọn vẹn, dường như con mắt có nhúc nhích, lao xuống.”

“A, thế mà ngươi có thể nhìn thấy loại vật này?!” Lão Cổ giật mình kêu lên.

“Tà Linh, người phía dưới có thể đã bị tàn sát hay không?” Hổ Đông Bắc nói nhỏ, nghe lâu như vậy, đương nhiên hắn ta cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề.

Lão Cổ nói: “Rất có thể, nếu như gặp phải một con tàn bạo, đoạt xá thành công, mà thực lực bản thân lai nghịch thiên mà nói thì tất có đại họa, nhất định là máu dâng ngập trời.”

Bình Luận (0)
Comment