Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Không tồi, thật sự là thu hoạch lớn, vừa rồi ta thăm dò sơ qua cũng đã sơ bộ cảm nhận được bên trong nhục thân hư thối của con Tà Linh này còn thừa lại phù văn năng lượng kỳ lạ, khác rất nhiều so với dương gian, đáng để tham khảo.”
“Hắc... Tạo hóa a, lần này thu hoạch không ít!” Một vị lão Thiên Tôn cười ha ha.
Đám người Hằng Thác, Thạch Phật, Hạo Nguyên rất hài lòng.
Chỉ có sắc mặt của người nhà họ Mạc là âm u, chết mất hai tên huyết mạch đích hệ (1) trong tộc khiến cho bọn họ rất không hài lòng, rốt cục Long Đại Vũ và cả tên Cơ Đại Đức trời đánh kia chết chưa?
(1)Huyết mạch đích hệ: trong người chảy dòng máu của người cầm đầu một gia tộc.
Theo lý mà nói, Mạc Lôi cũng đã độ kiếp thất bại, chết thảm ở chỗ này, người có liên quan đến y chắc cũng không sống nổi mới đúng.
“Đào ba trăm trượng đất ở vùng này cho ta, tìm kiếm triệt để, Long Đại Vũ đáng chết!”
Mạc gia hận chết Long Đại Vũ, cho dù Mạc Lôi chết không liên quan gì đến nó, nhưng mà khẳng định là cái chết của Mạc Phong có liên quan đến nó, bọn họ hận không thể lập tức bắt được con rồng quái gở kia.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt Sử Hoàng xám ngoét, thật sự không dám thở.
Mạc gia tìm tới mấy vị thiếu niên từng tham gia trận chiến tranh giành ở ổ rồng Biên Hoang, bảo bọn họ phác hoạ hình dáng của con rồng quái gở kia, chuẩn bị truy nã khắp thiên hạ.
Về phần Cơ Đại Đức chỉ là tiện thể bị treo thưởng đuổi bắt, tiền thưởng không cách nào so với Long Đại Vũ.
Liên tiếp mấy ngày, vùng đất này không được an bình, khắp nơi đều là nhân mã mà Mạc gia gọi đến, đều là tộc đàn dựa vào bọn họ, tìm kiếm Long Đại Vũ với quy mô lớn.
Ngoài ra, những tộc lớn khác cũng đều tới, tìm kiếm Tà Linh!
Tà Linh lại xuất hiện, hóa ra nhục thân, khiến cho các tộc bất an.
Đại quân bao vây nơi này, hễ là người đã sớm tới đây đều bị hạn chế, thẩm tra nghiêm ngặt, sợ có người bị đoạt xá, lỡ như thả đi liền là đại họa.
...
Sau năm ngày, bên ngoài thác nước Thông Thiên vẫn như cũ không được an bình, vẫn là một mảnh ầm ĩ, cũng có người tiến vào bên trong thác nước tìm kiếm.
Lúc này, Sở Phong đã lặng yên mà lặn xuống, men theo thác nước tiến vào bên trong đầm sâu.
Chủ yếu là có lọ đá che chở, hắn xen lẫn trong thác nước bao la hùng vĩ như biển mà lặn xuống, không ai phát giác, cái gọi là cường giả đều không có bất kỳ cảm ứng gì đối với lọ đá.
Sở Phong tiến vào bên trong tổ mạch dưới mặt đất, không hề để ý gì tới chuyện bên ngoài thác nước Thông Thiên, hắn muốn cứ như vậy mà chạy trốn.
“Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành (2).” Sở Phong dương dương đắc ý, chạy khỏi khu vực này, thoát khỏi thế cục khẩn trương.
(2)Hành: hành tung.
Lão Cổ bĩu môi, nói: “Thôi đi, ngươi đây là trốn, ngươi giết mấy người? Cũng không biết ngại mà to mồm nói khoác.”
“Ngày đó không xa, khi ngày mà ta mười bước giết một Thần Vương, trăm bước đánh chết một Thiên Tôn đến, khắp thiên hạ đều sẽ hô hào tên của ta, vùng đất Luân Hồi cũng sẽ lập tượng thần của ta!”
“Đắc chí!”
Bọn họ xông vào trong địa mạch, quá hùng vĩ, tổ mạch dương gian này rộng rãi dồi dào, thoạt nhìn như là một mảnh vực sâu, sau đó Sở Phong kinh hãi, thật ra hình dạng giống như miệng núi lửa, thông suốt lòng đất.
Mà hết thảy đều là điểm nối của tổ mạch dưới mặt đất, tiếp dẫn tinh túy của thác nước Thông Thiên, hóa thành tinh khí ở dưới đất, phân tách chảy đến khắp nơi ở dương gian.
Về phần trước kia Sở Phong có nói là đi bắt đại Tà Linh, hắn cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, căn bản không thể nào đi làm, dù là nữ tử kia sẽ thối rữa, cũng quá nguy hiểm, không đáng đi làm.
Hơn nữa dưới cái nhìn của Sở Phong, thời gian cũng đã qua lâu như vậy, hơn phân nửa là nữ tử kia đã giết từ trong thác nước ra ngoài, sớm đã chiến đấu kịch liệt với người dương gian, vô luận như thế nào cũng không tới phiên hắn nhặt nhạnh chỗ tốt.
Cho dù là ở bên trong địa mạch, bọn họ cũng trốn ở bên trong lọ đá, thân thể có thoa lên Luân Hồi Thổ, Sở Phong khống chế lọ đá, bỏ chạy một mạch.
Có lọ đá và Luân Hồi Thổ, ít nhất có thể ngăn cách hết thảy, về tương đối mà nói, hệ số an toàn vô cùng cao, đây cũng là chỗ dựa để Sở Phong dám bỏ chạy trong lúc này.
Vù vù vù...
Sở Phong khống chế lọ đá phi nước đại, sau đó không lâu, tinh thần hắn run lên, cảm thấy không ổn, phía trước tản ra ánh đen nhàn nhạt.
“Ừm?!”
Xa xa, Sở Phong nhìn thấy một chiếc chiến xa màu đen đã bị tổn hại, còn có một cỗ thi thể nằm ngang ở trong xe, trông tương đối yêu tà.
“Nữ tài xế lái chiến xa?” Hổ Đông Bắc hỏi.
“Không giống, sao lại là đen?” Sở Phong hồ nghi.
Ở chỗ này, hắn cảm thấy một luồng năng lượng sống mênh mông đang nhanh chóng biến mất, gần như tan hết, cảm ứng cẩn thận thì thấy bộ thi thể kia cũng đã sớm lạnh như băng, chết mấy ngày trở lên.
Hơi thở của sự sống cuối cùng còn lại ở khu vực gần đó cũng tiêu tán.
“Lão Cổ, có cách gì dò xét xem gần đấy có Tà Linh hay không, có chút kỳ lạ, không phải là nhục thân chết đi, tinh thần còn tồn tại chứ?”
“Rất không có khả năng, ở dương gian nhục thân của Tà Linh không chịu nổi, tinh thần sẽ lập tức bỏ chạy, đi đoạt xá, sẽ không bồi hồi ở một chỗ.”
Sau khi Sở Phong nghe nói, khống chế lọ đá cẩn thận thăm dò, cẩn thận quan sát, sau đó quả quyết vọt tới.
Bởi vì hắn cảm thấy, trong lúc vô tình mình xông đến nơi đây, lỡ như vẫn còn tinh thần của Tà Linh thì chắc cũng đã sớm phát hiện một cái bình di động như thế, hắn có cẩn thận hơn nữa cũng vô dụng.
Nơi này cũng không phải khu thác nước, có sóng lớn như vậy che lấp, dưới mặt đất cực kỳ trống trải.
Bọn họ đến gần, cả người Sở Phong đều thoa Luân Hồi Thổ, chui ra từ trong bình, đứng ở đây.
Dù vậy, hắn vẫn kinh ngạc, cả người giống như bị kim nhọn đâm qua, đau nhức khó chịu kịch liệt, đây là do hơi thở của thi thể màu đen tràn ra ngoài.
Sở Phong kinh hãi, nếu như không có Luân Hồi Thổ, khẳng định là hắn không đến được nơi này, chắc chắn nhục thân sẽ sớm nổ tung, bị một bộ thi thể ép đến hình thần câu diệt!
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc chiến xa bị tổn hại, chắc là chiếc chiến xa hoàng kim kia, thế nhưng là sau khi tiến vào dương gian, bị vật chất đặc thù ăn mòn, nó trở nên đen nhánh.
Ngoài ra, nữ tử kia cũng đã trở thành thi thể lạnh như băng, không nhúc nhích, cũng đã sắp mục nát triệt để.
“Huynh đệ, khẩu vị của ngươi thật đúng là nặng quá, đây chính là nữ tử có phong thái tuyệt thế mà ngươi nói, là một mỹ nhân đen a.” Hổ Đông Bắc cảm thán.