Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hình dáng thân thể và khuôn mặt của nữ tử này thật sự rất đẹp, gần như là mộng ảo, nhưng cũng quá đen, nhất là trước khi da thịt gần hư thối, tỏa ra ánh sáng đen.
“Ngươi biết cái gì, đây là trân châu đen.” Lão Cổ cười ha ha nói.
Sở Phong muốn đạp hai người bọn họ.
Hắn cảm khái không thôi, trước đây không lâu còn nhìn thấy nữ tử này quốc sắc thiên hương, mỹ lệ như là tiên tử đi ra từ trong bức họa, đồng thời cũng mang theo một loại khí thế kinh người nào đó, kết quả lúc này mới mấy ngày mà đã sắp mục nát.
Lão Cổ nói: “Nhanh kiểm tra một phen, có lẽ trên người nàng có chút đồ tốt, người khác đều là vớt đồ từ trong thác nước, chúng ta trực tiếp lùa xuống từ trên người Tà Linh, khẳng định là thu hoạch càng kinh người hơn.”
“Đang có ý này.” Sở Phong gật đầu, lúc ấy ánh mắt liền vô cùng nóng bỏng.
Hắn lấy ra cây giáo gỗ dài bằng chiếc đũa, dùng nó hất quần áo của nữ tử lên, cẩn thận tìm kiếm.
Đinh một tiếng, giáo gỗ đâm phải một vật cứng ở ngực, đó là một mặt dây chuyền rất đặc biệt, treo ở trước ngực.
“Lại là... Dây chuyền mẫu kim!” Hổ Đông Bắc giật mình.
Mặt dây chuyền này được luồn vào một dây chuyền mẫu kim đeo trên cổ, rủ xuống trước ngực.
“Hắc ám mẫu kim!” Lão Cổ hít một hơi khí lạnh, loại mẫu kim này cực kì thưa thớt, hiếm thấy ở dương gian, nghe nói chỉ sinh ra ở nơi âm u, tỉ như Minh phủ, âm phủ.
Dây chuyền mẫu kim đen đến khiếp người, mang theo một luồng hơi thở âm lãnh.
Mà mặt dây chuyền kia cũng đen sì, giống như là một khối đá, khắc thành một tấc vuông, giống như là một cái ấn nhỏ, phía trên có chữ viết, nhưng ngay cả lão Cổ cũng không nhận ra.
“Đồ tốt, không phải thật sự là bảo ấn gì đó chứ, tỉ như chính tông Phiên Thiên Ấn, Trấn Tiên Ấn?” Sở Phong quả quyết dùng giáo gỗ khêu lên, lấy xuống, ném vào Luân Hồi Thổ để tịnh hóa (3).
(3)Tịnh hóa: thanh lọc, làm sạch.
Hiện tại hắn thật sự là không dám tùy ý chạm đến, nhưng lại có lòng tin đối với Luân Hồi Thổ, cảm thấy nó chuyên dùng để khắc chế các loại yêu tà.
“A, cái đai lưng này cũng không tệ, dùng chất liệu đặc thù luyện thành, không phải là các loại binh khí bảo bối Khốn Tiên Tác chứ?” Sở Phong hoài nghi, hắn lập tức cướp lấy đai lưng của hắc mỹ nhân.
Hổ Đông Bắc thấy vậy không còn gì để nói, đây là đai lưng của nữ tử a, vị sở Phong huynh đệ này... Cứ như vậy không biết xấu hổ mà chiếm làm của riêng, trực tiếp cởi xuống.
“Trên đầu có một cây trâm, làm bằng vật liệu gì, trắng noãn không tì vết, cứng rắn như thế, trông có vẻ không tệ, cái này phải lấy đi, giữ lại sau này đưa cho hồng nhan tri kỷ.”
Đến nước này, da mặt của Sở Phong đã cứng cỏi vô cùng, thoải mái lấy luôn cây trâm.
“A, bông tai cũng không tệ, chảy xuôi bảo huy (4), đây có lẽ là Thiên Bảo đáng gờm!” Sở Phong rất tự nhiên dùng giáo gỗ gẩy rơi bông tai xuống, ném vào Luân Hồi Thổ.
(4)Bảo huy: hào quang sáng chói của bảo vật.
Lão Cổ cũng không còn lời gì để nói, gia hỏa này bới ra trang sức của người chết, giữ lại sau này đưa cho hồng nhan tri kỷ? Quá thiếu khuyết đạo đức.
Sở Phong lại nói: “Ta cảm thấy, bộ quần áo này của nàng ta cũng không tệ, mặc dù trong lúc nhất thời không nhận ra là chất liệu gì, nhưng ta cảm thấy, đây có thể là váy áo hiếm thấy, có lẽ là chiến y!”
Trên người hắn bôi luân hồi thổ, ngăn cách các loại sát khí và nguy cơ, đương nhiên là không sợ.
“Huynh đệ, không phải là ngươi còn muốn đơm luôn y phục của nàng chứ!”
“Có cái gì không thể sao?!” Sở Phong hỏi lại, lại nói: “Ngươi nghĩ xem, nếu lỡ như nàng là sinh linh cấp Thiên Tôn trở lên, y phục này có thể là hàng thường sao?”
Sau đó, hắn quả quyết lấy luôn!
Lúc này, Hổ Đông Bắc rùng mình, nói: “Huynh đệ, cảm giác của ta bị sai sao? Sao ta cảm thấy... Mí mắt của nàng bỗng nhúc nhích!”
“Đừng có dọa ta!” Sở Phong không quan tâm, mở váy dài ra, cởi xuống, nói: “giữ lại sau này tặng người, váy là này là quà lớn!”
Sở Phong rất nhanh nhẹn, động tác thành thạo, mở cái váy dài không biết làm bằng vật liệu gì kia ra, liên tục sợ hãi thán phục, đây nhất định là đồ tốt.
Trên cái váy này điểm xuyết rất nhiều đồ trang sức nhỏ sáng lấp lánh, đều là thiên tài địa bảo, lộ ra hơi thở thánh khiết.
Đồng thời cũng có không ít hoa văn đặc thù xuất hiện trên váy, như là ngôi sao trong bầu trời đêm, chấm chấm trong suốt, cực kỳ mỹ lệ.
Thế nhưng Hổ Đông Bắc lại bị dọa cho phát sợ, luôn cảm thấy mới vừa rồi mình không có nhìn lầm, cảm thấy mí mắt của nữ tử kia động đậy một cái.
“Huynh đệ, ngươi đúng là gan to bằng trời, chúng ta nhanh chóng lên đường đi!” Hổ Đông Bắc kêu lên, run rẩy một trận.
Nhưng mà, Sở Phong đang lúc nhặt bảo bối trên thi thể đến phấn khởi, cả bộ váy dài cũng sắp đổi chủ, bị hắn giật xuống hơn phân nửa, cho rằng đây nhất định là chiến y hiếm có trên đời.
Trong quá trình này, cái gì mà một đôi chân dài đen nhánh, và cả cái cổ thon dài trơn bóng nhưng lại đen nhánh kia, và còn xương quai xanh ưu mỹ nhưng rất đen, v.v. Đương nhiên đều chiếu hết vào tầm mắt của hắn.
“Chớ tự mình dọa mình, nếu có nguy hiểm thì chúng ta đã sớm chết rồi, ngươi phải tin tưởng trực giác của ta, không sao hết!” Sở Phong tùy tiện.
“Huynh đệ, điềm đại hung đó!” Hổ Đông Bắc thật sự là hãi hùng khiếp vía, ở đó nhắc nhở, đồng thời nhìn chằm chằm vào chỗ mí mắt của nữ tử kia.
“Cầm thú, vật che ngực của người ta ngươi cũng muốn lột? Ngươi thật sự là quá nghiệt súc!” Sở Phong quở trách Hổ Đông Bắc, nhưng rất nhanh hắn lại đổi ý, nói: “Có điều, ngươi nói cũng có đạo lý, vật che ngực kia khẳng định cũng là bảo vật!”
Sau khi Hổ Đông Bắc nghe được, thật sự là trợn mắt hốc mồm.
Lão Cổ cũng không nói gì, tiểu tử này... Rất có phong thái không biết xấu hổ của đại ca lão ngày xưa.
“Những thứ này ngươi có thể cho ai?” Lão Cổ nói, dù sao cũng là đồ của người chết.
Sở Phong rất nhanh nhẹn chiếm bộ váy dài kia làm của riêng, ném vào Luân Hồi Thổ để tịnh hóa, hắn chẳng hề để ý, nói: “Đầu tiên các ngươi phải thừa nhận đây là của trời, là một bộ bảo y vô thượng, nếu có một ngày bị ép vào đường cùng, ta hỏi ngươi lão Cổ, bảo ngươi mặc vào một bộ chiến y của Thiên Tôn, thậm chí là chiến y của đại năng để phòng ngự, ngươi có đồng ý hay không?”
“Ngươi giữ lại cho ta mặc?!” Lão Cổ suýt chút là nhảy dựng lên, đụng cho quan tài rung lên kêu loảng xoảng.
Sở Phong bĩu môi, nói: “Ta chỉ ví von một cái, ngươi đừng có không vừa lòng, đến lúc đó ngươi khóc lóc hô hào cầu xin ta muốn mặc cái váy dài này thì ta cũng chưa chắc cho ngươi!”