Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau đó, hắn liền không để ý đến hai người bên cạnh, mà là quan sát đại Tà Linh, đây vốn là một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành, dung mạo tuyệt thế.
Nhưng bây giờ... Hình dáng vẫn xinh đẹp như cũ, tinh xảo mà hoàn mỹ, nhưng là cái màu da này thật sự là đen vô địch thủ rồi, giống như là Quảng Hàn tiên tử rơi vào trong mỏ than.
“Đáng tiếc, cái … chân đen vừa thẳng vừa dài này!”
“Còn cả tiểu man (1) … eo nhỏ đen thon thả vừa tay kia!”
(1)Tiểu man: chỗ này nhân vật muốn nói cái gì đó đen tối nhưng cuối cùng chuyển qua nói tới eo người ta thon.
“Một đôi tay trắng rơi vào trong nước mực, còn có đôi môi đỏ vốn tươi đẹp gợi cảm phát tím giống như từng ăn giày thối, đôi mắt đẹp này cũng đã biến thành mắt xanh đen, nhưng thật sự không phải là ta đánh.”
Sở Phong cảm thán liên tục, nhìn bộ thi thể hơi có chút lõa lồ này mà đánh giá, cuối cùng lại thở dài: “Nàng vốn là giai nhân, sao lại... Hóa đen mà chết mất.”
“Huynh đệ, thật sự là điềm đại hung a!” Hổ Đông Bắc tê cả da đầu, bởi vì hắn ta vẫn đang ngó chừng mí mắt của nữ nhân này, luôn cảm thấy trước đây không lâu mình không có nhìn lầm, ngay vừa nãy hắn ta cảm thấy dường như lông mi thật dài kia lại run lên một cái.
“Hổ ca, ngươi quá cầm thú, ngươi đừng dụ dỗ ta có được hay không? Ngươi cũng quá trực tiếp rồi, ta cũng ngại muốn chết, cướp cái gì cũng không thể cướp loại đồ này. Được rồi, ta thừa nhận, đó là thiên tài địa bảo, ta động lòng, ngươi để ta chuẩn bị một chút.” Sở Phong ho khan một tiếng, nói: “Vậy hãy bắt đầu từ giày chiến đi, ta cảm thấy đôi giày này có gì đó quái lạ, giăng đầy phù văn đặc thù, là bảo vật!”
“A, đây là... giày bó được luyện chế từ da Kỳ Lân sao?!” Lão Cổ giật nảy cả mình.
Sở Phong nghe vậy, càng là động dung, sau đó ra tay quả quyết mà không hề chậm trễ, cởi đôi giày xinh xắn mà đẹp đẽ này ra, nhìn kỹ, quả đúng là giống như da rồng hoặc da Kỳ Lân.
Sở Phong hơi thôi động một tia năng lượng, liền thấy một loại trật tự nào đó hiển hiện, hắn là người biết nhìn hàng, nếu mang đôi giày này trên chân, kém nhất cũng có thể Súc Địa Thành Thốn.
“Không tệ!” Hắn gật đầu, nhất định phải thu vào trong bảo khố (2).
(2)Bảo khố: kho chứa bảo vật.
Sau đó, hắn quan sát hai chân của nữ tử này.
“Đây thật sự là một đôi … chân đen nhỏ nhắn mà xinh xắn!”
Loại đánh giá này, khiến cho lão Cổ cũng có chút cạn lời.
Chính là vào lúc này, dường như Hổ Đông Bắc nhìn thấy mí mắt của nữ tử này vừa giật lên một cái.
Hắn ta lập tức kêu lên: “Không đúng, huynh đệ, có thể ngươi đã chọc giận nàng rồi, dường như ta lại thấy nàng động đậy. Trời ạ, chuyện gì đây, tại sao ta cũng không thể xác định có phải mình thấy rõ ràng hay không, tà môn, giở trò yêu quỷ!”
“Chớ quấy rầy, nếu thật sự còn sống thì ngươi nghĩ rằng hiện tại chúng ta còn chạy được?” Sở Phong khoát tay chặn lại, bảo hắn ta đừng nói lung tung.
Dựa vào lương tâm mà nói, Sở Phong cảm thấy vốn dĩ hai chân này có thể được xem là xinh xắn hoàn mỹ trời cho, ngón chân óng ánh, sáng bóng, đáng tiếc, là ánh đen.
Có thể đoán được, trước kia đây ngón chân ngọc ngà, bàn chân nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng bây giờ, kiểu gì Sở Phong cũng sẽ mất tự nhiên mà liên tưởng đến... Bao nhiêu năm rồi không có tắm, đen quá thể.
“Đồ tốt!” Sở Phong sợ hãi thán phục, đương nhiên không phải hắn nhìn chằm chằm vào đôi chân dài này, mà là nhìn về phía vòng chân nơi mắt cá chân.
Cổ chân tròn như ngọc dương chi mang lục lạc nhỏ, ngay bàn chân, gần mắt cá chân, rất là mỹ lệ mà tinh xảo.
Nếu như là bắp chân trắng noãn và chân ngọc phối hợp với vòng chân như vầy thì đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng hiện tại, Sở Phong nào có lòng đi thưởng thức, lột xuống tương đối nhanh chóng.
“Chỉ có một cái vòng chân, ta còn tưởng rằng có đôi có cặp chứ.”
Sau đó, Sở Phong dò xét lần nữa, cẩn thận tìm kiếm, lầu bầu nói: “Tại sao không có vòng tay?”
Thăm dò một phen, trên người nữ tử này cũng không có vòng tay không gian, rỗng tuếch, vật phẩm thực sự là có hạn.
“Không phải là ở trong cơ thể nàng chứ?” Thế nhưng, Sở Phong thật đúng là không dám dùng tinh thần lực thăm dò, hắn có Luân Hồi Thổ che chở hình thể, chỉ khi nào thò tinh thần lực ra, xâm nhập vào trong cơ thể đại Tà Linh này, chắc sẽ có họa lớn.
Không cần nghĩ, chỉ bằng vào một bộ thi thể liền có thể giết chết hồn quang!
“Có cần phải cướp luôn vật che ngực này không ta, cũng đã thành người chết rồi, nếu như chúng ta lột sạch nàng, không để lại vật chôn cùng gì cho nàng, có hơi không thể nào nói nổi, đúng không?” Sở Phong trưng cầu ý kiến của lão Cổ và Hổ Đông Bắc.
Lão Cổ khinh bỉ, đập vách quan tài mấy lần, cũng không muốn nói nhiều với hắn.
Sở Phong lại nói: “Thịnh tình không thể chối từ, Hổ huynh nhắc nhở ta mấy lần, nhất định ta phải cởi xuống, cởi xuống, cởi xuống toàn bộ, ta thấy hay là mang đi luôn đi!”
Hổ Đông Bắc lập tức trợn trắng mắt, nói: “Huynh đệ, ngươi đây là vô sỉ đến cảnh giới mới. Đừng kéo ta vô có được hay không, nếu như ngươi muốn cướp thì cứ việc nói thẳng đi, không có gì phải ngượng ngùng, huynh đệ ta ai không hiểu rõ đối phương.”
Khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Sở Phong lộ ra bộ dạng ngượng ngùng, nói: “Chủ yếu là ta hoài nghi nàng có thể là Thiên Tôn, là đại năng, bất luận một đồ vật nào trên người nàng đều của trời, đối với chúng ta mà nói đều là bảo vật vô thượng, không nỡ a. Tỉ như nói, lỡ như sau này các ngươi gặp phải nguy hiểm, cho ngươi mặc vào, cho lão Cổ mặc vào, đều là Thiên Bảo cứu mệnh.”
“Lão phu có đến nỗi phải dùng nó để bảo vệ tính mệnh sao?!” Lão Cổ là người đầu tiên giơ chân.
Sở Phong nói: “Lão Cổ, ngươi cũng đừng mạnh miệng như vậy, lỡ đâu có một ngày ngươi khóc lóc hô hào nhất định phải đòi ta cho, muốn mặc vào đồ vật này để bảo đảm mạng già thì làm sao bây giờ?”
“Phi, không thể nào, nói như vậy thì ta thà đập đầu chết còn hơn, mặt mũi của đại ca ta cũng sẽ bị ta làm cho mất hết.”
Sở Phong khinh thường, bĩu môi nói: “Quên đi, ngay cả đại ca ngươi cũng rất không biết xấu hổ, đại ca đừng cười nhị ca!”
Sau đó, hắn bắt đầu khuyến khích Hổ Đông Bắc, nói: “Hổ ca, không phải là ngươi cả ngày nhớ thương Thánh nữ của Bạch Hổ tộc sao, ngươi phải biết nếu không có sính lễ tốt một chút thì khẳng định là đừng đùa, nhiệm vụ này giao cho ngươi.”
Hổ Đông Bắc lắc đầu như trống bỏi, nói: “Không muốn, ta thật sự cho rằng nơi này có điềm đại hung, chúng ta đi nhanh lên đi!”