Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên thực tế, bọn họ quá lo lắng, cho dù là trước khi chết nửa bước Thiên Tôn kia phản công cũng không có tác dụng gì, căn bản không có lan đến gần lọ đá.
“A, không, tại sao có thể như vậy, đạo quả của ta, thiên huyết mà ta dùng cả đời mới tu luyện ra, sao lại đều mờ đi hết, phù văn tiêu tán, bị lột ra máu Thiên Tôn, còn cả đạo cốt... Cũng gãy mất!”
Vị tồn tại mạnh mẽ này lăn lộn bên trong sương mù màu đen, vô cùng đau đớn, máu của lão ta hóa đen, cái gọi là nền móng cường giả và vết tích đại đạo đều đang bị xóa đi, biến mất quá nhanh.
Mà hồn quang của lão ta cũng đang kịch liệt tan rã, tinh thần lực mạnh mẽ tan thành mây khói bên trong ánh sáng đen.
Giống như là một thế giới hắc ám hạ xuống, tước đoạt máu và xương của nửa bước Thiên Tôn, nghiền nát chính quả, giáng lão ta xuống làm một người phàm!
Phốc!
Lão ta tan rã, nhục thân hóa thành mảng máu đen lớn, đen đến khiếp người, sức sống mạnh mẽ đang tiêu tán, đi đến điểm suy bại cuối cùng, lão ta đang ở bên bờ vực của sự tử vong.
“Không, ta là nửa bước Thiên Tôn, sao lại chết trong tay của mấy con côn trùng nhỏ, đời này ta có hi vọng trở thành Thiên Tôn chân chính, ta không cam tâm!”
Lão ta gào thét, thật sự là muốn nổi điên, sinh linh dùng cả đời để đi đến bước này, không biết phải trải qua bao nhiêu hung hiểm, con đường của sinh vật tiến hóa đến cấp độ này gập ghềnh mà hiểm ác, vô cùng gian nan.
Lão ta có thể có đạo quả như vậy, không chỉ có vấn đề thiên phú mà còn có tạo hóa và may mắn, nhưng là hôm nay lại phải chết thảm như vậy, thật đáng buồn.
“Chẳng lẽ là do tổ chức này của chúng ta chối bỏ ước định thời tiền sử, từ cận cổ đến nay liên tiếp giết người cướp của, làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lí (1) nên đây là báo ứng sao? Không, ta không cam tâm, ta chỉ là một người chấp hành, còn có cường giả ở tầng thứ cao hơn, tại sao không đi tìm bọn họ!”
(1)Thương thiên hại lí: nhẫn tâm không có tính người.
Hình thể của lão ta sụp đổ, bị bóng đêm nuốt hết, cả người tựa như hóa đen, chìm vào trong vực sâu địa ngục, nơi đó đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có tiếng kêu to sợ hãi.
Cái chết kiểu này khác biệt với những người khác, sau khi bị cây giáo nhỏ màu đen đâm thủng, sinh mệnh bị tước đoạt, trong quá trình suy bại còn cảm nhận được một loại đau đớn lớn lao khó mà nói hết.
“Không thể nào, ta nhìn thấy cái gì, phảng phất ta đã bị vùi sâu trong thế giới bóng tối, ta đang bị người khác phân thây, a, đó là cái gì, yêu tà, Tu La, vật chất quỷ dị a!”
Lão ta bắt đầu lảm nhảm, phảng phất đã nhìn thấy thứ gì đó ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, lão ta đang liều mạng giãy dụa.
Đáng tiếc, lão ta triệt để nổ tung nghe đánh bùm một tiếng, hình thể và hồn quang cũng không còn tồn tại, tan thành mây khói, chết đến triệt để, muốn đầu thai cũng không được.
Chỉ có một chút máu đen còn lại ở gần đó, nhưng sớm đã mất đi hoạt tính sinh mệnh, đây giống như đã trở thành một loại nguồn ô nhiễm nào đó.
Sau một lúc lâu, lão Cổ và Hổ Đông Bắc mới ngoi đầu lên, đương nhiên bọn họ đích thân cảm nhận được hết thảy những điều này, tất cả đều dựng tóc gáy, đây là tình huống gì?
Ngay cả Sở Phong cũng nghiêm nghị, một vị nửa bước Thiên Tôn cứ bị hắn bóp chết như vậy?!
Cây giáo gỗ nhỏ màu đen kia chỉ dài bằng chiếc đũa, lẳng lặng lơ lửng trong hư không, không nhúc nhích, thật sự là yêu tà, đáng sợ như vậy.
Vậy mà cách đó không xa, vị Thần Vương kia đã chết, cái đầu còn sót lại rơi trên vũng máu đen trước khi chết của vị nửa bước Thiên Tôn kia, dẫn đến gã bị diệt cả thân xác lẫn linh hồn.
Trên thực tế, nếu không phải trước kia gã bị pháp tắc của nửa bước Thiên Tôn giam cầm ở chỗ này thì vẫn có hi vọng chạy trốn.
Ông một tiếng, rốt cục Sở Phong khống chế lọ đá xuyên qua lồng giam pháp tắc kia, thoát ra.
Trên thực tế, theo nửa bước Thiên Tôn chết thảm, bản thân những pháp tắc kia cũng đang nhanh chóng tiêu tán.
Vù!
Sở Phong thu lại cây giáo nhỏ dài bằng chiếc đũa, xem như trân bảo hiếm thấy mà cất lại trong lọ đá.
Nhưng ngay sau đó hắn lại kêu thảm, bởi vì cho đến lúc này hắn mới phát hiện, Luân Hồi Thổ thiếu đi một ít, dải đất kia có một đám tro tàn nhỏ, bị đốt cháy.
Không phải rất nhiều, nhưng là Sở Phong vẫn không nhịn được mà ngửa mặt lên trời thét dài, đây chính là thứ mà ngay cả Lê Đà cũng muốn tìm được, có trời mới biết rốt cục nó có tác dụng lớn gì, đến nay không ai hiểu rõ cách dùng chính xác của Luân Hồi Thổ, kết quả là bây giờ bị giáo gỗ nhỏ vô tình tiêu xài một chút.
Hắn thật sự là đau lòng muốn chết!
“Ta biết ngay là thứ này tà dị mà, quá quá yêu tà, thế mà cần Luân Hồi Thổ cung cấp dinh dưỡng mới có thể tế ra, mới có lực sát thương!” Sở Phong oán giận.
Nhưng hắn cũng không có cách nào, mới vừa rồi bị ép đến một bước kia, dù là biết rõ phải đốt cháy Luân Hồi Thổ thì hắn cũng phải làm như thế.
“Nhặt đồ, nhanh lên!”
Sở Phong gọi Hổ Đông Bắc và lão Cổ, thu chiến xa vào trong lọ đá.
Thế nhưng lúc muốn nhặt những thứ khác thì lại phát hiện chúng bị dòng máu màu đen bao trùm, ngoài ra còn có những vật khác kiện không biết ở nơi nào, đánh bay ra ngoài quá xa.
“Bỏ đi, lên đường!” Sở Phong rống to.
“Đi mau!” Lão Cổ cũng hét lớn.
Bởi vì, bọn họ đều lập tức sinh ra cảm ứng, phảng phất có đại nạn đến, sinh mệnh sắp bị hủy diệt.
Xoẹt!
Sở Phong khống chế lọ đá, phá vỡ hư không loạn lưu trốn xa, ở trên đường hắn lại bố trí trận vực truyền tống lần nữa, quả quyết bỏ trốn mất dạng.
“Ầm!”
Trời long đất lở, quỷ khóc thần hào.
Bọn họ vừa đi, liền có vài vị cường giả của cái tổ chức kia giết tới. Cùng lúc đó, người Mạc gia cũng đuổi tới, phát hiện máu màu đen còn thừa lại nơi đây và cũng cảm ứng được vật đặc thù, tỉ như bông tai.
Cùng lúc đó, lòng đất sụp ra, đại Tà Linh khôi phục, xông ra mặt đất, đánh về phía này, hạ xuống nơi đây.
Gợn sóng của luồng năng lượng này quá kinh khủng, sụp đổ lòng đất, xuyên qua mặt đất, đá vụn bắn tung trời, bầu trời cao mấy chục vạn mét đều bị bụi mù và đá to làm cho chật ních.
Mặt đất nổ lớn, một bóng người dâng lên, chính nàng ta đã tạo thành hết thảy những thứ này.
Mà đây chỉ là dư âm, chuyện càng kinh khủng hơn xảy ra ở gần nữ tử kia, hư không nổ tung, khe hở màu đen bắt đầu lan tràn, nhanh chóng xông lên bầu trời cao.