Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lão ta bắt đầu tế ra pháp tắc, muốn luyện hóa lọ đá và mặt dây chuyền đang chặn ở miệng lọ đá.
“Chỉ trách cấp độ thực lực của các ngươi quá thấp, gà đất chó sành mà cũng mơ mộng đến việc nắm giữ thiên vật hiếm thấy, các ngươi đều có thể hóa thành cặn bã.” Lão ta phun ra một vùng ánh sáng, muốn dần dần luyện hóa lọ đá.
Không thể không nói mặt dây chuyền kinh khủng, lọ đá thần bí, đều không phải là vật phẩm có thể dễ dàng luyện hóa.
Sở Phong cũng không có hy vọng đến việc sẽ có chuyện ngoài ý muốn nào đó xảy ra, ngay lúc đối phương quyết định muốn luyện hóa bọn họ thì đã sớm phát động, Luân Hồi Thổ phát sáng, trong đo có cắm một cây giáo gỗ, lúc này tràn trề sức sống, có năng lượng khó hiểu tràn ra!
“Xong đời!” Hổ Đông Bắc rùng mình, Thiên Tôn cũng đã ra tay, hơn phân nửa là bọn họ sẽ lập tức hóa thành một đám máu mủ.
Lão Cổ rống to, lay động mặt dây chuyền kia, hào quang nhấp nháy, liều mạng tại đây.
“Giết!” Sở Phong quát khẽ, vận dụng thủ đoạn sau cùng, tế ra cây giáo gỗ kia, đang trong quá trình phát sáng trong Luân Hồi Thổ, nó bỗng bay ra ngoài.
Phốc!
Giáo gỗ nhỏ bằng chiếc đũa kia bắn ra nhanh như chớp, thế mà đánh xuyên lồng giam trật tự của một vị nửa bước Thiên Tôn, đồng thời phù một tiếng xuyên qua bóng người bên trong sương mù màu đen.
“A...”
Bóng đen kia hét thảm một tiếng, thân thể chấn động kịch liệt, máu quanh thân lập tức hóa thành màu đen, ngay cả hồn quang cũng trở nên đen như mực trong phút chốc, lão ta run rẩy, sợ hãi, cảm thấy mình đang bị cắn nuốt, đang bị bóng tối bao phủ, đang bị bóp chết!
Tổ chức bán Thì Quang Lô, trong lòng những cường giả khác có cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào tọa độ của khu vực nào đó trong mảnh trời đất này.
Mạc gia cũng có cường giả ở khu vực bên ngoài thác nước Thông Thiên, cảm nhận được sự khác lạ của trời đất.
Cùng lúc đó, bên trong tổ mạch dưới mặt đất, đại Tà Linh phong hoa tuyệt đại kia đã ngồi dậy!
Bóng tối dâng trào, giống như một mảnh thế giới kinh khủng hạ xuống, nhốt lại nửa bước Thiên Tôn kia.
“A!”
“Trời ạ!”
Không chỉ có mình nửa bước Thiên Tôn đang thét gào, còn có lão Cổ và Hổ Đông Bắc đang kêu to, bọn họ cảm thấy quá rung động, đơn giản là không thể tin được cảnh tượng trước mắt này!
Một cây giáo gỗ nho nhỏ dài bằng chiếc đũa mà lại có uy năng lớn như thế? Lão Cổ chấn kinh, mà con mắt Hổ Đông Bắc thì nhìn đăm đăm, thân thể không nhịn được mà co rút.
Đây là cái cổ vật gì? Đây là đang khiến nửa bước Thiên Tôn đẫm máu a!
Bản thân Sở Phong cũng tim đập nhanh một trận, mặc dù tận sâu trong đáy lòng của hắn vẫn luôn gửi gắn kỳ vọng đối với vật này, nhưng hiện tại vẫn giật nảy mình, trực tiếp sát thương đại yêu ma trong sương mù màu đen kia, cực kỳ kinh người.
Đương nhiên hắn biết rằng cây giáo nhỏ màu đen này không phải là vật tầm thường, bởi vì lúc chọn lựa, thế mà có mấy hạt Luân Hồi Thổ trong khe ngón tay hắn lại phát nhiệt, có cảm giác vang lên.
Khi đó hắn đã hiểu, vật này kinh thế!
Lúc chọn ra cây giáo nhỏ không đáng chú ý này trong một đống đồ trong tay nữ tử trung niên bán Thì Quang Lô thì có rất nhiều người đều đang cười, chỉ có Sở Phong tự biết, kiếm được một vố lời cực cực lớn.
Chỉ một thứ này đã có thể vượt qua tất cả những thứ được bày ra trên mảnh đất kia ngoài Thì Quang Lô!
Mà hắn càng đã từng làm thí nghiệm bên trong thác nước Thông Thiên, đã hiểu sơ, một khi vật này được kích hoạt thì sẽ có uy năng khó lường, nhưng lúc đó không dám gióng trống khua chiêng mà tế ra.
Hiện tại, hắn kích hoạt giáo gỗ trong thời khắc mấu chốt, hiệu quả vượt ngoài dự liệu.
“A...”
Bên trong sương mù màu đen, sinh vật cao mười trượng kia đang thét gào, không nhịn được mà lăn lộn, lão ta cảm thấy tận thế tới, vảy toàn thân đang rơi ra, ký hiệu đại đạo trong máu đang diệt vong, đang lu mờ đi, năng lượng của mình giảm mạnh.
Hồn quang của lão ta cũng bắt đầu đen đến khiếp người, đang bị hòa tan, đang tiêu tán, phảng phất bản thân đang rơi vào bên trong vực sâu màu đen vô biên, sắp đi đến điểm cuối của cuộc đời.
Sao có thể? Lão ta thực sự không thể tin được, con mồi trong mắt của lão ta, nhân vật nhỏ nhỏ yếu mà hèn mọn, thế mà muốn giết ngược lại lão ta?
Lão ta giận dữ đồng thời còn giận không kềm được, không cam tâm, sinh mệnh sẽ trôi qua như vậy sao? Lão ta gào thét, muốn phát điên, nghĩ đè chết gà đất chó sành bên trong lọ đá.
Chỉ có điều lão ta phát hiện mình có nổi điên cũng vô dụng, năng lượng sụt giảm, mảnh vỡ đại đạo ẩn chứa trong máu của bản thân cũng đang biến mất, đang tán loạn.
Mà lúc này, lão Cổ liều mạng, thôi động cái ấn nhỏ màu đen kia, khiến nó phát sáng, ngăn cản ở miệng lọ đá, sợ trước khi chết đối phương sẽ phản công.
“Lui, trốn!” Lão Cổ kêu lên, lão cũng muốn điên cuồng, lão cảm thấy linh hồn cũng đang phát run khi đối mặt với thời khắc sắp chết của một vị nửa bước Thiên Tôn, bởi vì một khi loại sinh vật kia không còn hy vọng gì, dù là thời khắc sắp chết, lực phá hoại cũng lớn đến đáng sợ.
“Không chạy thoát được, lồng giam quy tắc mà lão bày ra vẫn chưa triệt để bị hủy đi.” Hổ Đông Bắc hô, sắc mặt hắn ta cũng trắng bệch.
Bọn họ vẫn chưa rõ tình huống của lão yêu ma kia đã chuyển biến xấu đến mức nào, đạo quả cả đời đang sụp đổ!
Hổ Đông Bắc run rẩy, muốn triệu hoán cái nắp của lọ đá tới, đóng bình lại, thế nhưng là cái nắp kia bị quy tắc bên ngoài dính chặt, không hề động đậy một chút nào.
“Lão Cổ, có muốn mặc cái váy dài này vào hay không?”
Sở Phong không có bối rối, ném một cái váy dài có ngôi sao lấp lánh đầy trời tới miệng lọ đá, tiến hành phòng ngự.
“Ta... !” Sắc mặt lão Cổ trở nên cứng, hơi xanh, chuyện này mẹ nó thật sự... Ứng nghiệm rồi? Vừa mới trôi qua bao lâu mà lão đã bị ép mặc váy của Tà Linh vào?
Ầm!
Lúc lão còn đang do dự, nửa bước Thiên Tôn phát điên, đau đớn không chịu nổi, đang mãnh liệt chấn động, lập tức sương mù màu đen ngập trời.
“Ta mặc!”
Lão Cổ rất không biết xấu hổ, dù là trốn ở trong Thiên Kim Thạch Quan thì lão cũng vẫn sợ hãi, cảm thấy không an toàn, lão nhanh chóng trốn ở sau váy, tiến hành phòng ngự.
Về phần Hổ Đông Bắc thì bị Sở Phong lôi kéo, cùng nhau trốn vào dưới Luân Hồi Thổ.
“Mẹ nó!” Lão Cổ vỗ mặt mình, cũng lặn xuống theo, tiến vào Luân Hồi Thổ, lão quên mất những hồn xác này, điển hình là ở dưới đèn thì tối.