Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đây tuyệt đối là tổn thất không nhỏ, nhất là người này có khả năng trở thành Thiên Tôn, tương đối mà nói là “Tráng niên mất sớm”, là một tin dữ.
Hiện tại, Mạc gia cũng coi trọng mấy món đồ vật này, thế mà muốn tranh đoạt với bọn họ, làm trễ nải thời gian truy kích hung thủ, điều này khiến bọn họ tức giận.
“Đưa bọn họ một cái!”
Một vị áo bạc của tổ chức Tây Thiên đi ra, đây là một bà lão, dáng người rất cao, sống lưng thẳng tắp, có điều dung nhan có hơi già nua.
Bà ta là nửa bước Thiên Tôn, so với sinh vật chết dưới giáo gỗ kia chỉ mạnh hơn chứ không yếu!
Đang khi nói chuyện, bà ta lấy đi một chiếc bông tai, tránh đi máu đen, vận chuyển pháp môn đặc thù, muốn quay lại quá khứ, nhìn lại chuyện xảy ra trước đây không lâu.
Nhưng mà bà ta đã thất bại, không cách nào tìm thấy sự kiện đẫm máu đã xảy ra ở đây.
“Tại sao có thể như vậy?!” Bà ta giật nảy cả mình.
“Ừm?” Một bên khác, cao thủ Mạc gia cũng dùng tới thủ đoạn tương tự, có chút bí thuật có thể hiển hiện chuyện xưa trong chốc lát, kết quả là bọn họ thất bại.
Nhưng hai bên không hẹn mà cùng cảm thấy hứng thú đối với bông tai, lúc thôi động, chiếc bông tai này tràn ngập hào quang kinh người, phát ra gợn sóng quy tắc đặc thù.
“Cái này giống như là một loại phương pháp luyện binh thất truyền nào đó được ghi lại trong sử sách?” Có người Mạc gia nói nhỏ.
Đại Tà Linh vượt giới mà đến, ngoài vũ khí mang theo từ thế giới kia, đương nhiên cũng phải mang theo những đồ vật mà năm đó đạt được từ dương gian, để thuận tiện đi lại ở cái thế giới này, không va chạm với quy tắc trời đất vốn có ở đây.
Ầm ầm!
Cơ hồ là cùng một lúc, hai bên đều đi tranh đoạt cây cây trâm tuyết trắng kia.
Ngay cả đôi giày thoạt nhìn như là da rồng, da Kỳ Lân cũng dẫn đến sự tranh đoạt, bọn họ đều ý thức được, đây là đồ vật khó lường, mặc dù không biết lai lịch.
“Mạc gia, các ngươi quá đáng, đây là đồ vật còn sót lại của Thần Vương và nửa bước Thiên Tôn của chúng ta, mang theo máu của bọn họ, các ngươi cũng dám tranh giành?”
Sắc mặt của người tổ chức Tây Thiên tái xanh, mang theo hàn ý lạnh lẽo.
Người của Mạc gia không yếu thế, nói: “Đạo hữu, lời ấy sai rồi, không chỉ có người của các ngươi chết, Mạc Lôi, Mạc Phong của tộc ta cũng chết thảm bên trong thác nước Thông Thiên, chúng ta vẫn luôn truy lùng tung tích hung thủ đến đây, có lý do cho rằng là cùng một hung thủ gây nên, những đồ vật này căn bản không phải của tổ chức các ngươi, mà là hung khí hại người của ác đồ kia, tự nhiên lấy đi nghiên cứu cho cẩn thận.”
Trong quá trình Sở Phong bỏ chạy, từng động vào trận vực của Mạc gia, dẫn đến cao thủ Mạc gia ở khu vực đó coi trọng, một đường truy kích.
“Ầm ầm!”
Người tổ chức Tây Thiên ra tay, cướp đi ngọc trâm, nói: “Người của chúng ta đang truy kích một tên dã tu gà đất chó sành, xảy ra một chút ngoài ý muốn, xin đạo hữu Mạc gia đừng quấy nhiễu chúng ta.”
Răng rắc!
Đột nhiên, lúc người nhà họ Mạc vẫn chưa đáp lại, hư không nơi này nổ tung.
Trong lúc nhất thời, đừng nói là sinh linh bình thường, ngay cả thần chỉ cũng đang kêu thảm, cả người toàn máu.
“Ai?!”
Bọn họ kinh hãi quay đầu quan sát, trận vực cỡ lớn ở phía sau đang tan rã, ba tầng trận vực cỡ lớn mà đám viện quân Mạc gia và Thạch Phật chạy đến sau này bày ra đã sụp đổ toàn diện.
Sau khi loại trận vực trói buộc trời đất kia tan rã, đại Tà Linh bay ngang không trung mà đến, rốt cuộc năng lượng đáng sợ bị khuấy động ra không che giấu được, phô thiên cái địa, trút xuống.
Phía sau, biển dung nham mênh mông, dâng tràn cuồn cuộn.
Xoát!
Đại Tà Linh chạy tới hiện trường, đứng yên trong hư không, phong hoa tuyệt thế, một thân giáp trụ màu bạc bao trùm toàn thân, nhưng loại đường cong và dáng người kia đủ để chứng minh thân thể phi phàm của nàng ta.
Tất cả năng lượng đều liễm vào trong thân thể của nàng ta, không tràn ra ngoài nữa, tình trạng của nàng ta không tốt.
Đôi mắt trong vắt của nàng ta nhìn thấy bông tai trước tiên, trâm bạc của mình bị người ta cầm, còn có một đôi giày cũng bị người ta cầm trong tay.
Trong chốc lát, trời đất biến ảo, phong vân thất sắc, sấm chớp từ trên chín tầng trời nổ vang, sấm sét vang dội, mưa to trút xuống.
Đó là tia chớp màu đỏ ngòm, là mưa màu đen nhánh!
Biển dung nham ở phía sau không có tới gần, nhưng lại vọt lên không trung mấy trăm ngàn mét, giống như là bầu trời màu đỏ làm chấn động thế gian.
“Trời ạ, đây là ai!” Ngay cả Thần Vương cũng kinh hãi, cảnh tượng của trời đất này thay đổi bởi tâm trạng của nữ tử kia, nàng ta cũng chưa ra tay, cũng không trút năng lượng xuống mà đã có thể như thế, đây là tiến hóa giả đáng sợ cỡ nào?
“Vị đạo hữu này, không, tiền bối, chuyện gì cũng từ từ.” Một vị Thần Vương Mạc gia mở miệng, phía trên bàn tay còn có một chiếc bông tai treo lơ lửng, hắn không dám nắm lấy.
Ba!
Đúng lúc này, nữ tử kia quạt cho hắn một bàn tay.
Sau đó... Đã không có sau đó, ngay cả tiếng kêu thảm thiết hắn cũng chưa kịp phát ra, đã biến thành một đám sương máu, sau đó lại đốt cháy thành tro bụi.
“Ngươi!” Người Mạc gia giận dữ.
Nhưng nửa bước Thiên Tôn của tộc này nhịn được, ngăn bọn họ lại, bản thân hắn thì hành lễ, nói: “Vị đạo hữu này, nếu chúng ta có đắc tội xin hãy tha lỗi, tộc ta đến nơi đây chỉ là vì đuổi bắt một tên dã tu không biết trời cao đất rộng, tự thấy là không có đắc tội ngài, trong này nhất định có chuyện hiểu lầm gì đó.”
Ở trong tay của hắn còn đang cầm một chiếc giày!
Đại Tà Linh nhìn chiếc giày trong tay hắn, cũng không nói lời nào, cho tới bây giờ không có nam tử nào dám sờ giày chiến của nàng ta như thế, cho nên không có gì có thể nói, quạt tới một bàn tay.
“Đạo hữu ngươi...” Nửa bước Thiên Tôn của Mạc gia kinh sợ, dùng hết khả năng chống lại.
Nhưng là, phù một tiếng, hắn vẫn bị nổ tung, hóa thành máu và xương, không chút hồi hộp, trực tiếp bị đánh nổ, ngay cả hồn quang cũng không thể bỏ chạy, hình thần câu diệt.
Đây chính là nửa bước Thiên Tôn, cứ như vậy bị người ta diệt, chỉ một bàn tay mà thôi, bước một chân vào cảnh giới Thiên Tôn gì đó, sở hữu thiên huyết và đạo cốt gì đó, tất cả đều nhão nhoẹt, bị người ta đánh cho nổ tung, triệt để tử vong.
Đại Tà Linh vừa ra tay, vùng đất này khủng hoảng, người Mạc gia rung động rùng mình, sợ hãi mà kêu lên, có người không sợ chết ra tay, càng có người chui vào lòng đất, muốn bỏ chạy.