Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Hừ!”
Chỉ một tiếng hừ lạnh thôi nhưng phàm là người động phải, tất cả đều cứng đờ, hoặc là bị giam cầm trong lớp đất, hoặc là bị giam cầm ở giữa không trung, thời gian phảng phất ngưng trệ, ngừng lại.
Sau mười lăm phút, những người này đều tan rã trong im hơi lặng tiếng, sương máu tung bay, nồng nặc gay mũi.
Người không có động đậy lung tung đều câm như hến, chuyện này thật là đáng sợ, người chết đều là thần chỉ, còn có một vị Thần Vương, lại thêm vị nửa bước Thiên Tôn kia, mặt của đám người Mạc gia đều tái hết, sau đó lại trắng bệch, không có một chút máu.
Hôm nay, bọn họ bại, rất triệt để, bọn họ đến từ tộc Dị Hoang, lớn mạnh khiếp người biết bao?
Thế nhưng đối phương lại không sợ, cứ như vậy bá đạo xuất thủ, gọt mặt mũi của Mạc gia, không sợ thực lực mạnh mẽ của Mạc gia chút nào.
Người sáng lập ra Tộc Dị Hoang thông thiên triệt địa, nắm giữ tạo hóa, bản thân tiến hóa đến cấp độ cực kỳ đáng sợ, chấn nhiếp dương gian, ai dám tuỳ tiện trêu chọc, ai dám tùy ý gây thù hằn?!
Những người còn lại của Mạc gia cũng không dám động đậy.
Cách đó không xa, lông tơ của từng người của tổ chức Tây Thiên cũng đều dựng đứng, một cử động nhỏ cũng không dám, toàn bộ bị dọa sợ.
Có không ít cao thủ của bọn họ tới, thế nhưng cũng không mạnh hơn so với Mạc gia, kẻ có thành tựu cao nhất tại hiện trường chính là bà lão mặc đồ bạc kia - nửa bước Thiên Tôn, thân thể bà ta trở nên cứng.
Lúc này, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác, cảm thấy bản thân giống như người thường bị Thần Ma để mắt tới, tinh thần và thể xác sắp sụp đổ, cấp bậc chênh lệch quá lớn!
Nữ tử trong hư không – đại Tà Linh, trên thân thể hoàn mỹ có mặc áo giáp màu bạc, đường cong nhấp nhô, thon dài xinh đẹp, trên mặt nàng có mặt nạ màu bạc, quay đầu để mắt tới người của tổ chức Tây Thiên.
Vị Thần Vương cầm giày chiến trong tay kia, tiến hóa giả nổi tiếng lâu năm ở đỉnh cao nhất trong cảnh giới Thần Vương, bị hù đến run rẩy, hắn đã ý thức được, hết thảy vấn đề đều xuất hiện trên mấy món đồ vật.
“Đạo hữu, ta có chuyện muốn nói!” Hắn kêu lên, sợ không có cơ hội nói chuyện, run rẩy, muốn giải thích “hiểu lầm” trong đó.
Hắn nhanh chóng dùng ánh sáng màu đen tuyền nâng lên giày chiến làm bằng da Kỳ Lân kia, muốn cung kính hiến tặng cho nữ tử kia.
“Ầm!”
Một mảnh hào quang tỏa ra từ trên người đại Tà Linh, nện ở trên người vị Thần Vương đỉnh cao nổi tiếng lâu năm, khiến cho trong nháy mắt hắn trở thành bột mịn, chỉ có vài tia sương máu bay ra.
Loại vật riêng tư như giày bị người ta chạm đến, khiến cho đại Tà Linh khó mà chịu đựng, trực tiếp phát động một đòn mãnh liệt.
Nghiền ép, miểu sát!
Linh hồn của đám người tổ chức Tây Thiên đều đang kinh hãi, đúng là không có cách nào sống, rốt cuộc nữ nhân này mạnh cỡ nào? Bọn họ gặp phải nguy cơ đáng sợ không cách nào tưởng tượng.
Mấu chốt nhất chính là, bọn họ muốn giải thích cũng vô dụng.
Tiếp đó, điều bọn họ nghĩ đến trước tiên là máu đen trên đất, các loại đồ vật đặc thù, chẳng lẽ đều là nguyên nhân mà nữ tử này ra tay?
Bà lão mặc đồ bạc của tổ chức Tây Thiên, tim mật của vị nửa bước Thiên Tôn kia đều run lên, sao bà ta lại không sợ được? Trên bàn tay của bà ta có một chiếc bông tai đang lơ lửng và cả một cây ngân trâm, những thứ này... Đều là bùa đòi mạng!
Thân thể bà ta lung lay, linh hồn run lẩy bẩy, thế mà lại quỳ sát xuống.
Vì mạng sống, bà ta không sợ bị nhục, tư thái rất thấp.
Sau đó, đột nhiên thân thể của bà ta phát ra hào quang sáng chói, đó là một luồng pháp chỉ Thiên Tôn màu vàng kim, nhanh chóng triển khai, tỏa ra năng lượng vô cùng mạnh mẽ, vây lấy bà ta mà phi thiên độn địa!
Bởi vì, bà ta không có gửi gắm hi vọng vào sự rộng lượng của đối phương, quỳ xuống chỉ là tạm thời nhẫn nhịn, đánh lạc hướng đối phương, bà ta muốn dựa vào thủ đoạn bảo vệ tính mệnh mà tổ chức cho để chạy trốn.
Về phần những người khác, thủ hạ của bà ta, những thần chỉ kia và hai vị Thần Vương, bà ta không lo được nhiều như vậy, chỉ cần bản thân có thể còn sống là đã thành công.
Không thể không nói, pháp chỉ Thiên Tôn kinh thiên động địa, vừa mới xuất hiện liền bọc lấy bà ta xé rách bầu trời, đến cuối chân trời, tốc độ quá nhanh.
Giờ khắc này, dường như thời gian đang chảy ngược, bà ta sắp biến mất!
Nhưng có một bàn tay trắng noãn không nhanh không chậm nhô ra từ trong hư không, cứ như vậy im hơi lặng tiếng mà nhấn xuống, thò vào bên trong ánh vàng sáng chói, đè bà lão ở phía dưới.
Phốc!
Bà lão ho ra đầy máu, sau đó bà ta kinh ngạc phát hiện, pháp chỉ kia đang vỡ vụn thành từng mảnh, sau đó nổ tung, hóa thành một cái vòng xoáy năng lượng, hút hồn quang của bà ta tới, sau đó cắt giết.
“A!” Bà lão mặc đồ bạc của tổ chức Tây Thiên kêu thảm, ngắn ngủi mà vội vàng, vô cùng thê thảm, sau đó thanh âm im bặt.
Chỉ một chưởng mà thôi, bàn tay trắng noãn như ngọc dương chi của đại Tà Linh liền đánh xuyên qua không trung, tấm pháp chỉ màu vàng kim kia tan rã, bà lão nổ tung.
Một vị nửa bước Thiên Tôn chết thảm, hình thần câu diệt.
Tất cả mọi người kinh hãi, tấm pháp chỉ kia đến từ tổ chức Tây Thiên, là một vị Thiên Tôn tự tay viết, kết quả lại bị người ta cứ như vậy đánh nổ, ngay cả bà lão dựa vào ý chỉ này mà cũng không thể chạy trốn, nói gì đến người khác? Đám người tuyệt vọng.
Đại Tà Linh phong hoa tuyệt đại, bình thường tính tình rất tốt, nhưng hiện tại khóe mắt đuôi lông mày đều mang sát khí, không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì nàng ta cơ hồ bị người ta lột thành một con dê trắng.
Thật sự là không dám tưởng tượng loại chuyện này lại xảy ra trên người nàng ta!
Nàng ta là ai, thân phận cỡ nào, vốn luôn cao cao tại thượng, thế nhưng vừa mới tới dương gian lại xém chút nữa phải chạy trần truồng, loại kết quả này thật sự là không thể chịu đựng, khiến cho sát khí của nàng ta ngập trời.
Đám người này tranh giành trang sức của nàng ta, khiến cho nàng cảm thấy đặc biệt bỉ ổi, ngay cả đôi giày mà nàng mang trên đôi chân ngọc tuyết trắng mà cũng tranh giành, còn có điều gì có thể do dự, giết không tha.
Đại Tà Linh hét lên một tiếng ra tay, các loại mảnh vỡ quy tắc đại đạo hiển hiện chung quanh nàng ta, sau đó đột nhiên xoay tròn, kết quả là chung quanh vô luận là thần chỉ, hay là Thần Vương, tất cả đều biến mất, đồng thời hư không nổ tung!
Những sinh vật kia, cho dù là Thần Vương cũng đều như cỏ dại, không chịu nổi, trong chốc lát bị thu gặt tính mệnh, tan thành mây khói.