Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cái này cũng không thể trách ta a, người trong cả dương gian đều cho rằng chính là ngươi làm, cũng không phải ta oan uổng ngươi.” Khi Sở Phong nói những lời này quả thực là thiếu tính thuyết phục.
Lão Cổ vạch trần nội tình của hắn: “Vậy sao ngươi không tranh thủ thời gian đứng ra làm sáng tỏ, nói cho ngoại giới, thực ra chuyện đó chính là ngươi làm.”
“Lão Cổ, ngươi đây là khuỷu tay hướng ra ngoài rồi (1).” Sở Phong trừng lão, chính khí mười phần mà nói: “Chức trách lớn như vậy từ trên trời rơi xuống cũng có chỗ tốt, trước hết phải hao tâm tổn trí, chịu khổ chịu cực, như vậy mới là rèn luyện tốt nhất cho tên đó! Đi, chúng ta đi du lãm sông núi mỹ lệ này thôi!”
(1) Khuỷu tay hướng ra ngoài: Ý chỉ việc bênh người ngoài không giúp người nhà.
Đông Bắc Hổ hiện tại môi hồng răng trắng, màu da trắng nõn, mi thanh mục tú, dáng vẻ hệt như một tiểu bạch kiểm (2), nói: “Huynh đệ, nói tiếng người, lại muốn làm cái gì rồi?”
(2)Tiểu bạch kiểm: đề cập đến những người đàn ông chỉ dựa vào phụ nữ để hỗ trợ tài chính với ý nghĩa xúc phạm; loại còn lại đề cập đến những người đàn ông rất đẹp trai và da trắng, trái ngược với những người đàn ông thô bạo và mạnh mẽ, không mang ý nghĩa xúc phạm.
Sở Phong vung tay đáp: “Thừa dịp Long Đại Vũ bị Mạc gia truy sát, tất cả ánh mắt đều tập trung trên người nó, chúng ta lại giết một cái hồi mã thương (3), đến địa bàn Mạc gia chơi một vố lớn!”
(3)Giết một cái hồi mã thương: Là một phép ẩn dụ cho một đòn giáng trả bất ngờ.
Đông Bắc Hổ trừng mắt nhìn hắn, đáp lại: “Nếu như tên Long Đại Vũ kia mà biết, có lẽ sẽ điên cuồng lên mất? Đều đã đến nước này, không chỉ để cậu ta cõng tội danh thay ngươi, bây giờ ngươi lại lấy cậu ta ra làm lá chắn, thừa cơ trục lợi tác quái, chúng ta không phải... có chút không tử tế?”
“Nói cái gì đó, đi!” Sở Phong lại dẫn bọn họ lên đường lần nữa.
Bởi vì lần trước hắn đột nhiên cướp được mấy loại thần khoáng của Mạc gia, thu hoạch cực lớn.
Giá trị của mấy loại khoáng sản kia quả thực liên thành, đều là nguyên liệu để luyện chế ra Tiểu Thiên Đan, nếu như có thể tìm được những loại còn lại, hắn có thể bắt đầu luyện đan được rồi, tái hiện ra Tiểu Thiên Đan thời tiền sử!
Trong khi còn ở biên hoang, Đông Thanh từng dùng khoáng vật để nấu luyện cơ thể hắn, những cặn bã còn sót kia đều được hắn luyện thành đại đan, nặng chừng mấy cân, danh xưng chính là Hiện Thế Tiểu Thiên Đan, nhưng mà dược hiệu lại kém hơn xa loại đan thời tiền sử.
Chỉ bởi vì các loại nguyên liệu quý hiếm đều bị thiếu, ở thời đại hiện tại rất khó thu thập đủ, cho nên chỉ có thể dùng những khoáng vật khác thay thế.
Những năm gần đây, Sở Phong tìm kiếm rất nhiều, thu thập những nguyên liệu cần thiết được bảy tám phần, nếu như thật sự có thể thu thập đủ, luyện ra được Tiểu Thiên Đan trong cổ pháp, vậy thì hiệu quả nhất định sẽ cực kỳ kinh người.
Khi còn ở biên hoang, Sở Phong dùng các loại khoáng vật nấu luyện cơ thể suốt hai năm, đều không sánh bằng hiệu quả của ăn một viên Tiểu Thiên Đan tiền sử!
Cứ như vậy, Sở Phong lợi dụng các loại thủ đoạn trường vực, dưới sự che chở của bình đá, lại lần nữa thành công tiến vào mấy nơi có cổ khoáng của Mạc gia, những nơi này đều là nơi xa xôi, cho nên có phòng thủ lỏng lẻo nhất.
Lại thêm được hai loại khoáng vật, đều là thứ mà hắn cần.
“Cái gì? Khoáng vật Hắc Thạch Lan bị trộm rồi?” Khi người Mạc gia nhận được tin tức, ngay cả lão vương giả uy nghiêm có tiếng đều chấn động phẫn nộ.
Thậm chí, một vị Thiên Tôn của Mạc gia còn tức đến độ vỗ nát một cái bàn, khiến cả tòa đại điện bị chấn động đến chia năm xẻ bảy.
Bị người cướp bóc như thế chính là một loại sỉ nhục, nhưng quan trọng hơn chính là, thứ mất đi nào có phải loại khoáng vật bình thường.
Hắc Thạch Lan, một loại khoáng vật đặc biệt, cực kỳ hiếm có, là một loại hoa lan màu đen bằng đá, nói là thực vật cũng không phải, mà nói là khoáng vật thì cũng không đúng lắm, bởi vì nó có thể tự mình sinh trưởng.
Hiện tại, Hắc Thạch Lan trong tòa cổ khoáng đã bị người ta đào mất căn cơ, cũng không còn cách nào tái sinh.
Loại khoáng vật này cực kỳ có lợi đối với Thần Vương và Thiên Tôn, có thể luyện chế ra dược tán mà bọn họ cần, là một loại phụ liệu cực kỳ quý hiếm.
“A, Tiên Vương Thổ Khoáng cũng bị đào sạch rồi?!”
Tin dữ liên tiếp truyền đến, Mạc gia tức giận đùng đùng.
Thế nhưng lúc này nói cái gì cũng đã muộn, hai tòa khoáng đều đã trống trơn, bị người ta cướp sạch.
“Mạc gia, ta cảnh cáo các ngươi, vu hãm ta như thế chính là tìm chết, Long Đại Vũ ra đây phải báo thù!” Sau khi tu dưỡng hai ngày, Long Đại Vũ cuối cùng cũng không nhịn được mà đứng ra lên tiếng.
Dựa theo ý định của cậu, Mạc gia nên trả lại sự trong sạch cho mình, hủy bỏ lệnh truy nã, nếu mãi ép chặt cậu, chắc chắn sẽ khiến cho bọn chúng hối hận.
Sở Phong hoàn toàn không còn gì để nói, con quái long này thật là có vận may kém, hắn bên này vừa mới cướp đến sạch sẽ, con quái long kia đã nhảy ra phát biểu tuyên bố, khiến hắn có chút không nói nên lời.
Quả nhiên nội bộ Mạc gia liền có người đập bàn ngọc, đánh rách tơi tả một cái động phủ, một hơi đem số tiền thưởng tăng lên rất nhiều, rất nhanh đã gấp đôi ban đầu.
“Mạc gia từ trước đến giờ không tiếp nhận uy hiếp, ngươi dám đào sạch thần khoáng tộc ta, còn dám ở đây to mồm đe dọa, chờ chết đi!”
Long Đại Vũ trợn tròn mắt, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà văng tục: “Ta X @#$T%!”
Đến hiện tại, cậu vẫn trốn đông chạy tây, trong lúc nhất thời không dám xuất đầu lộ diện, sau khi biết được tin Mạc gia bị người ta cướp sạch khoáng vật quý hiếm, Long Đại Vũ không khỏi im lặng hỏi trời, đây thật sự là nhà dột còn gặp mưa rào, xui xẻo thật sự không còn gì để nói.
...
“Thần quy tuy sống lâu, nhưng cũng phải phụ thuộc vào hoàn cảnh, đằng xà lợi dụng thủ đoạn, cuối cùng cũng trở thành đất xám.” Sở Phong than thở.
Hắn lên đường, đi thẳng về phía đông, vượt qua Đông Thắng Thần Châu, xâm nhập vào trong đại dương vô tận, muốn tìm kiếm một hòn đảo.
Ầm ầm!
Mặt biển bao la hùng vĩ, sóng cả mãnh liệt, không biết là bọt sóng do hải thú nào chuyển thân tạo ra, quá rộng lớn.
“Không biết trong biển này có tiến hóa giả từ trước đến nay bất tử không.” Sở Phong lẩm bẩm.
Lão Cổ nói: “Đừng có nằm mơ, sớm muộn gì cũng phải chết, các thời đại của dương gian từ xưa đến nay chưa từng có sinh vật tiến hóa chung cực xuất hiện.”
“Cổ Lão, ký ức của ngài đáng tin cậy sao, Huyết Mạch Quả thật sự đang ở khu vực này?” Đông Bắc Hổ lôi kéo hảo cảm, không gọi là lão Cổ nữa, mà đổi ngược lại xưng hô.