Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2373 - Chương 2373: Con Đường Tiến Hóa Đáng Sợ Mà Chính Xác (1)

Thánh Khư Chương 2373: Con đường tiến hóa đáng sợ mà chính xác (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ta nói cho các ngươi biết, Huyết Mạch Quả cực kỳ nghịch thiên, còn đáng sợ hơn rất nhiều những gì các ngươi tưởng tượng, nếu đủ may mắn, có thể khiến sinh vật phổ thông tạo ra huyết mạch Dị Hoang, lại càng không nói đến đối với cường giả.:

Thần sắc lão Cổ nghiêm túc, nơi này chính là địa phương nghịch thiên cải mệnh!

Trong lúc nhất thời, Sở Phong và Đông Bắc Hổ đều bị ngữ khí nghiêm túc kia trấn trụ.

Đột nhiên, âm thanh tụng kinh như có như không xuyên qua màn sáng của mảnh vỡ thời quang mà truyền đến, lập tức dấn đến được sự chú ý của ba người, đặc biệt là lão Cổ, lúc này không khỏi giật mình kêu lên.

“Không có khả năng, nơi này là địa phương đại ca ta đã khóa trụ, ai có thể tìm đến, ai có thể đi vào?!”

Thế nhưng sau đó, lão liền chấn kinh rồi, cả người không khỏi run rẩy, thấp giọng nói: “Ta #! Gặp trúng vận rủi, đụng phải người tàn nhẫn nhất, mợ nó, Võ Phong Tử đang ở chỗ này!”

Bởi vì trong lúc mơ hồ, bọn hắn trông thấy trên hòn đảo có một đống kinh thư đang đốt cháy, hóa thành ánh lửa đặc biệt chiếu sáng hư không, mà trên ánh lửa kia lại có một bóng người đáng sợ ở trần thân trên ngồi xếp bằng!

Võ Phong Tử? Đây là một cái tên rất có ma tính, còn có một loại năng lượng khủng bố nào đó, năm đó , năm đó ông ta dám đánh sống đánh chết cùng Lê Đà, chiến đấu kịch liệt tám trăm hiệp, thực sự rất khiếp người.

Mà bọn hắn lại có thể nhìn thấy chân thân của người này ở nơi đây?

Những lời kia của lão Cổ khiến lông tóc Sở Phong đều nở ra, gió lạnh vù vù thổi vào, lạnh lẽo tận xương, loại tin tức này khiến người ta khiếp sợ không thôi.

Lúc này, Đông Bắc Hổ môi hồng răng trắng lại càng kích động, hắn ta thực sự muốn quay người bỏ chạy, kích động không thôi, đến nỗi hai cái tai lừa đều lộ ra ngoài, nói năng đều lắp ba lắp bắp.

“Lão Cổ, ngươi có thể đừng dọa nhau được không, Võ Phong Tử còn sống hay chết đều khó mà xác định, còn không biết đang bế quan ở nơi nào đâu, làm sao lại có thể chạy đến “hậu viện” của đại ca ngươi chứ?!”

Trong lòng Cổ Trần Hải cũng run rẩy, da đầu cứng ngắc lại, đáp: “Ta cũng mong rằng không phải Võ Phong Tử, nhưng mà người kia thực sự là ông ta a, dáng vẻ tà tính điên cuồng kia, cả đời này ta cũng không quên nổi! Tính mạng của chúng ta hơn nửa sẽ nằm ở nơi này!”

Trên hòn đảo, điện từ gió lốc cuồn cuộn nổi lên, cực kỳ dọa người, cảnh tượng này hệt như ngày tận thế, lại thêm vào đó mưa máu như trút nước, các loại thây xác của sinh vật tiền sử như Côn Bằng, Long Tước, có cái nằm dưới đất, có cái lại treo lơ lửng giữa không trung, vừa quỷ dị vừa dọa người.

Võ Phong Tử, hoàn toàn không giống với những gì Sở Phong suy nghĩ.

Trong nhận thức trước kia của hắn, người kia nên là một lão già khọm, dù sao thì cũng đã sống không biết bao nhiêu lâu, tuy là điên điên khùng khùng, thế nhưng thực lực lại rất bá đạo.

Nhưng dưới những gì mọi người nhìn thấy, ông ta lại là người rất có tính đột phá.

Nếu như ông ta đứng lên, dáng người ít nhất cũng phải cao khoảng một mét chín năm, thân thể màu cổ đồng mang theo ánh sáng lấp lánh, cực kỳ dương cương, những khối cơ thịt rất rắn chắc bá đạo.

Bề ngoài của ông ta nhìn nhiều nhất cũng chỉ tầm ba mươi mấy tuổi, gương mặt tựa như đao tước, góc cạnh rõ ràng, mày kiếm xuyên vào tóc mai, khuôn mặt đều hiện lên màu đồng cổ.

Người này nhắm mắt ngồi xếp bằng trong hư không, cách mặt đất khoảng ba thước, nửa người trên hoàn toàn trần trụi, rất thô kệch, cả người mang theo một cỗ hơi thở dã tính.

Nhất là ở đống kinh thư ở bên dưới Võ Phong Tử cũng quá mức tà tính, ánh lửa đốt ra mang theo phù văn đại đạo, giống như đang chống đỡ để ông ta ngồi giữa không trung.

Không chỉ trẻ tuổi mà năng lượng sức sống còn rất dồi dào, hơn nữa còn thêm khí chất bá đạo, bức nhân, yêu tà, nguy hiểm, khủng bố, khiếp người... Những từ này đây đều đưa cho người ta ấn tượng trực quan nhất về Võ Phong Tử.

“Lão Cổ, chúng ta có thể trốn thoát sao?” Đông Bắc Hổ nhỏ giọng nói, gặp gỡ người tàn nhẫn như thế này, còn gì có thể do dự nữa, chạy càng xa thì càng tốt.

Trừ phi Lê Đà tái sinh, nếu không thì niên đại này có mấy người dám chống lại Võ Phong Tử? Ông ta vẫn còn sống, thiên hạ khó mà tìm được kẻ địch ngang cơ, thật sự không có bao nhiêu sinh vật dám nhảy ra khiêu chiến.

“Đi không nổi, cái tên điên này ngồi xếp bằng trên đảo, mặc dù có mảnh vỡ thời quang ngăn cách khí tức của chúng ta, nhưng quá nửa là ông ta đã cảm ứng được rồi.” Lão Cổ lau mồ hôi lạnh, trong ngữ khí đều có chút tuyệt vọng.

Giữa bao nhiêu người như thế thì không gặp, sao cứ hết lần này đến lần khác đụng trúng Võ Phong Tử!

“Ông ta đang bế quan, hai mắt đều khép lại a, hẳn là không cảm nhận được đi?” Đông Bắc Hổ hoài nghi.

Lão Cổ chán nản đáp: “Người đã đạt đến cảnh giới kia, cho dù có đang bế quan thì cũng thấm nhuần được hết thảy, cho dù là ngủ như chết, nhưng một khi có ngoại vật đến gần, ông ta chắc chắn có thể cảm nhận được, nếu không làm sao có thể xưng tôn?”

Đông Bắc Hổ hối hận không thôi, cảm thấy thật sự không nên đi loạn, lúc này xương cốt hắn ta đều bốc lên hàn khí, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: “Nơi này không phải là hậu viện của đại ca ngươi sao, không phải đã nói là người ngoài căn bản không tìm thấy hả, như này cũng quá không đáng tin rồi đi.”

Lão Cổ thở dài nói: “Đúng, những người khác tuyệt đối không tìm được nơi này, không có cách nào tìm ra được tiết điểm không gian kia, bởi vì nơi đây là bí cảnh không gian tư nhân bị phong bế. Nhưng mà gặp trúng Võ Phong Tử, vậy thì cũng không còn cách nào, ông ta công tham tạo hóa, nếu như là mang theo dụng tâm mà tìm kiếm nơi này, khẳng định có thể phát giác và mở ra.”

Nghĩ lại năm đó, Lê Đà chiến đấu cùng Võ Phong Tử, lại nhìn ngày hôm nay, Võ Phong Tử tọa quan ở nơi này, lão Cổ cảm thấy đầu to như đấu, cái này rõ ràng là nhắm vào mà đến.

Tên Võ Phong Tử kia phân nửa chính là để mắt đến nhất hệ này của bọn họ, đây rõ ràng là đang tiếp nhận địa bàn, thu lấy hậu viên của đại ca lão!

“Thiên hạ hiếm có người có thể ngăn cản ông ta, nhìn thấy cảnh này, ra thực sự cảm thấy biệt khuất a, đại ca ta nếu như còn sống thì tốt rồi!” Lão Cổ oán giận.

Loại thiên bảo địa này có thể nghịch thiên cải mệnh, thuộc về khu vực tạo hóa vô thượng, kết quả lại bị đối phương đi qua chiếm trước.

“Lão Cổ, đừng nóng vội, ta thấy Võ Phong Tử kia có chút bất thường, hình như không phải chân thân.” Hai mắt Sở Phong hóa thành phù văn màu vàng kim, thông qua Hỏa Nhãn Kim Tinh mà nhìn thấy rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment