Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2379 - Chương 2379: Dáng Vẻ Của Lão Cổ

Thánh Khư Chương 2379: Dáng vẻ của lão Cổ

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Hiển nhiên lão Cổ cũng biết tình hình rất nguy cấp, quan tài đá Thiên Kim phát ra ánh sáng chói mắt, huyết vụ bành trướng, đỏ thẫm như đại dương bao la, nhanh chóng hướng thẳng về sinh vật kia.

Hiện tại, điều may mắn duy nhất chính là, quyển kinh thư kia bị nắp bình đập trúng, bay xéo ra ngoài, dẫn đến thân ảnh Võ Phong Tử bị tán loạn, nếu không thì để quyến kinh thư ở chỗ này, tuyệt đối sẽ là tử cục.

Ầm!

Quan tài đá Thiên Kim quá nhanh, lão Cổ sử dụng bí pháp, thế nhưng phản ứng của sinh vật nọ cũng lăng lệ không kém, đao quang sáng như tuyết bổ xuống, một mảnh trắng xóa.

Coong một tiếng, trên quan tài đá bắn ra hoa lửa tung tóe, một kích này khiến lão Cổ khó mà chịu được, huyết vụ dày đặc cũng nhanh chóng tiêu hao.

Đương nhiên, thứ đáng sợ nhất của sinh vật này chính là bàn tay của nó, lúc này đang bám trên quan tài đá Thiên Kim, ô quang tăng vọt, sau đó đừng nói là bản thân lão Cổ, ngay cả Sở Phong ở phía xa đều cảm nhận được năng lượng đáng sợ giữa sống và chết kia.

Bị sinh vật cả người có ô quang bao phủ giống như đến từ địa ngục, khí tức giao động trên thân đều là tử khí, có khả năng ăn mòn quan tài đá, loại năng lượng này quá mức khiếp người.

Lão Cổ gầm nhẹ một tiếng, huyết khí sôi trào, hóa thành từng mảnh đỏ tươi không ngừng bắn ra, ngăn trở lại ô quang, đồng thời cũng đẩy sinh vật kia lùi ra khỏi người.

Có thể thấy được, người hung hãn như lão Cổ cũng kiêng kỵ sinh vật kia, dùng hết khả năng đối kháng, lần này quả thực không giữ lại chút nào.

Trong quá trình sinh vật kia lùi lại, tử khí sôi trào, sau đó trên người nó có một loại sinh cơ nồng đậm đang cuộn trào mãnh liệt, khi nhắm vào người khác thì chính là tử khí có tác dụng ăn mòn, đến bản thân nó thì lại là sinh cơ vờn quanh.

Sinh và tử, đều chỉ trong một ý niệm.

Đây chính là điểm đáng sợ của Thất Tử Thân?

Lúc này, Sở Phong đã phóng đến chỗ bình đá, chỉ cần đem món đồ này nắm trong tay, trong lòng hắn liền có thêm một lá chắn vững chắc.

Đáng tiếc chính là, tuy hắn đã có được bình đá một thời gian khá lâu, thế nhưng vẫn không có cách nào luyện hóa nó triệt để, không thành lập được bất cứ liên hệ gì, quá bị động.

Hắn cảm thấy, chủ yếu chính là đẳng cấp của thứ này quá cao, có lẽ đã vượt qua mấy tầng văn minh lịch sử, không thể đoán được.

Ngay khi Sở Phong tiếp xúc đến bình đá, tinh thần lực của hắn bất ngờ bị đánh tan, càng không có cách nào khống chế được bình đá, mà bản thân hắn lại giống như bị sét đánh.

Sinh linh kia đang triệu hoán Võ Phong Tử bằng kinh thư được gia trì, tiếng tụng kinh rung trời vang lên, giống như tiếng ca của thần, lại giống như tiếng ác quỷ giảng đạo, chấn động mảnh đất này.

Trong khi kinh thư kia lật qua lật lại đã bay ra vô số phù hiệu, muốn tái hiện hư ảnh của Võ Phong Tử lần nữa.

Cơ thể Sở Phong suýt chút nữa nổ tung, bởi vì kinh thư được triệu hoán kia cách hắn gần nhất, cho nên ảnh hưởng nghiêm trọng đến hắn, khiến hắn gần như không thể động đậy.

Trong lúc ấy, sinh vật nọ cũng rất nhanh, nhanh hơn lão Cổ một bước mà tiến đến chỗ bình đá, nó đã hiểu rõ, bình đá nhìn thì có vẻ ảm đạm thất sắc này thực ra chính là vật đặc biệt, là một món bảo bối không thể tưởng tượng nổi.

“Ngươi dám!”

Lão Cổ kinh hãi, lão biết bình đá này rất quan trọng, vì thế lập tức phi theo cướp lấy.

Ầm!

Ở giữa không trung, hai người va vào nhau, lão Cổ liều mạng chiến đấu, trên quan tài đá Thiên Kim bị máu tươi nhiễm đỏ, lão cuối cùng cũng đuổi kịp đến, đụng thẳng vào kẻ địch.

Lúc này, Sở Phong gian nan di chuyển, rời khỏi khu vực bị đống kinh thư bao phủ, vẫn may là kinh thư vẫn đang chập chờn, thân ảnh Võ Phong Tử cũng bởi thế mà không có cách nào hiển hóa ra.

Nếu không thì hắn chắc chắn sẽ nổ tung lập tức, không có bất kỳ hy vọng gì.

Vèo!

Sở Phong bay đến chỗ xa, tìm thấy nắp bình, cầm chắc trong tay, sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn vẫn chưa gặp loại tình hình này bao giờ, chức chủ nhân của bình đá này khó mà giữ nổi.

Hắn không chút do dự, cầm nắp bình trong tay, phóng thẳng đến cuốn kinh thư nọ, trực tiếp đập xuống.

Ầm ầm!

Kinh thư quay cuồng, bị đánh bay ra ngoài, trang sách tán loạn rơi vào khu vực đầy thi thể ở phía xa, cuối cùng cũng rời xa chiến trường.

Sở Phong nhanh như chớp phóng đến nơi hai người chiến đấu, nhưng đúng lúc này lại có một thân ảnh xuất hiện ngăn ở phía trước, một đầu ngón tay nhô ra chỉ thẳng vào Sở Phong.

Dáng người nọ thẳng như tùng, trên người mặc áo giáp màu đỏ, giống như một tòa ma sơn sừng sững đứng đó, khiến người ta cảm thấy cực kỳ bá đạo, cảm thấy gã chính là sức mạnh tuyệt đối, một ngón tay liền có thể phá hủy bầu trời!

Quá bưu hãn rồi, người này chính là cường giả cấp tuyệt đỉnh Thần Vương, sau khi một ngón tay chỉ ra, từ đầy ngón tay gã xuất hiện ba con chân long bay ra, quấn quýt lấy nhau, tiếng rồng ngâm chấn cửu thiên.

Cảnh tượng như này, đừng nói là Sở Phong, ngay cả lão Cổ cũng phải rung động, bởi vì đây chính là bí thuật của đại ca lão!

Đại ca lão tên là Lê Đà, cũng được người đời gọi là Lê Tam Long, tương truyền một ngón tay có thể đánh ra tam long chi lực, đương nhiên đó chỉ là một loại truyền thuyết, chính xác mà nói thì chính là, thứ đó là một loại kỹ năng chiến đấu.

Hiện tại không ngờ lại có người tái hiện bí thuật này!

Hình thể ba con rồng kia rất lớn, sống động như thật, một con có vảy đen sáng loáng giống như được đúc thành từ sắt thép, một con lại đỏ thắm như máu, thân thể thô to cực kỳ khiếp người, một con còn lại thì cả người lại là màu trắng bạc, vảy rồng giống như đang đốt cháy, quang hoa chiếu rọi cửu tiêu.

Ba đầu chân long khổng lồ quấn quýt lấy nhau, thoắt cái đã lao về phía Sở Phong, năng lượng quá mênh mông.

Lúc này, hai mắt Sở Phong đã sớm đỏ hồng, mang theo nắp bình đá mà nện xuống, hiện tại hắn không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể huyết chiến đến cùng.

Răng rắc!

Đúng lúc này, thiên kiếp khoan thai đến chậm lại bất chợt giáng lâm, từng đạo thiên lôi ầm ầm bổ xuống.

Trước mặt hắn, ba con rồng to lớn đều bị lôi quang che mất, chịu phải công kích thiên kiếp mạnh nhất.

Sở Phong giật mình, nhanh chóng đem nắp bình đá che lại trước người, sau đó nâng lên trên đầu để phòng ngự, hắn cảm thấy thiên kiếp trước mắt này khó mà giải nổi.

Ba con rồng cuối cùng cũng biến mất, nhưng vẫn còn vùng vẫy một lúc mới hoàn toàn không thấy đâu, hình ảnh này có hơi dọa người, người ta chỉ tùy tiện chỉ tay một cái mà thôi, vậy mà đã bị thiên kiếp đụng trúng.

Bình Luận (0)
Comment