Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cũng bởi nguyên nhân đó mà có người nguyện ý tu luyện Thất Tử Thân!
“Ngươi đừng nói với ta, loại người này lúc đột phá đã ngồi tử quan bảy lần, bảy sống bảy chết!” Sở Phong sửng sốt.
“Chính là như vậy!” Lão Cổ gật đầu, lại âm thầm nói cho hắn biết: “Ngươi nghĩ đi a, bế tử quan bảy lần không ra, cái này cũng đồng nghĩa với việc phải bảy lần chết mới được!”
Trên đời này có mấy người dám mạo hiểm như thế, nhưng một khi trở thành người thành công thì chắc chắn sẽ mạnh mẽ vô biên, vô địch trong số những người cùng cấp!
“Mỗi lần tiến hóa, mỗi lần đột phá cảnh giới càng cao đều phải chết bảy lần, tất cả cảnh giới đều như thế?” Sở Phong quả thực không dám tin tưởng, không khỏi nhìn về phía sinh linh được ô quang bao phủ kia, bắt đầu kiêng kỵ.
“Nếu thật sự có người như vậy thì đại ca của ta cũng không phải đối thủ, nhìn thấy liền phải chạy trốn, đây là những lời y chính miệng nói năm đó.” Lão Cổ thở dài.
Phân chia cảnh giới trong tiến hóa không thể nói là ít, trước khi đột phá mỗi một cảnh giới đều phải chết bảy lần, nói đùa cái gì chứ? Ai cũng không làm được!
Trên thực tế, mỗi một cảnh giới của Thất Tử Thân, nghịch chuyển sinh tử bảy lần, đều cực kỳ gian nan, cả thế gian rộng lớn này có mấy người làm được?!
Lão Cổ thở dài: “Nhất mạch của Võ Phong Tử đều là kẻ điên, không ngờ trong số con cháu của ông ta lại có người tu luyện loại pháp này, quả nhiên là vừa đáng sợ vừa mạnh mẽ!”
Tin tức mà lão nói ra đã thể hiện rõ, Võ Phong Tử chính là loại người này, trước kia cũng từng tu luyện qua Thất Tử Thân.
“Năm đó Võ Phong Tử tu luyện Thất Tử Thân ở cảnh giới nào?” Sở Phong lên tiếng hỏi.
Lão Cổ đáp: “Nói mò cái gì đâu, sinh vật có thể luyện thành cảnh giới Thất Tử Thân đều rất ít, từ xưa đến nay cực kỳ hiếm thấy. Về phần Võ Phong Tử, ta nghĩ mỗi một cảnh giới của ông ta đều viên mãn, có lẽ đã luyện qua Thất Tử Thân ở hai cảnh giới, nếu không thì khi đại ca ta đối đầu với Võ Phong Tử, làm sao có thể khiến y phí sức thế được.”
Lão lắc đầu, những người khác đừng nói là nhiều cảnh giới, chỉ cần có thể luyện được ba lần Thất Tử Thân ở một cảnh giới cũng đã coi là thiên tư ngút trời rồi!
Sinh vật bình thường, có thể nghịch chuyển sinh tử một lần đã là kỳ tích, huống chi lại là ba lần trở lên?
Vậy thì người trước mắt thì sao?
“Kẻ này toan tính quá lớn, gã ta tu Thất Tử Thân ở cấp bậc Thần Vương, một khi thành công mà đột phá cảnh giới, vậy thì sẽ trở thành Thiên Tôn mạnh nhất thiên hạ!”
Người cùng cấp bậc mà nói, căn bản không ai có thể ngăn được.
Chỉ có điều, người này hẳn chỉ nghịch chuyển được ba lần sinh tử, cách bảy lần còn xa lắm.
“Mới ba lần a?” Sở Phong kinh ngạc.
Lão Cổ bất mãn nói: “Thái độ gì đây, ngươi cảm thấy bảy lần chuyển sinh tử mà ta nói rất nhẹ nhàng hay sao? Thời tiền sử có nhiều thế hệ anh tài kiệt xuất cũng không có mấy người làm được đâu!”
Sau đó, lão lại nhấn mạnh: “Trong cảnh giới Thần Vương có trải qua ba lần sinh tử, ngươi biết việc này có ý nghĩa như thế nào sao? Chính là có thể xưng thành Tam Chuyển Tuyệt Vương!”
Có ý nghĩa gì? Sở Phong nhìn về phía Cổ Trần Hải.
Lão Cổ đáp: “Sau khi Thần Vương chuyển sinh tử, gần như có thể vô địch trong cùng cảnh giới, hiếm có đối thủ, có thể diệt sạch nhưng vương khác, ngươi bây giờ đã có ấn tượng trực quan rồi đi?”
Sở Phong cuối cùng cũng hiểu ra, cái gọi sự cường đại của Thất Tử Thân, thất sinh thất tử, khó tìm được đối thủ trong số người cùng cảnh giới, mang ý nghĩa chứng kiến con đường của Võ Phong Tử.
Hắn rốt cuộc cũng minh bạch, vì sao lão Cổ ngày thường tự phụ là thế mà hôm nay lại cẩn thận như vậy, cực kỳ chú ý và cẩn thận người luyện Thất Tử Thân kia.
Lão Cổ là huynh đệ của Lê Đà, vậy mà cũng phải thận trọng nhường này, đủ để chứng minh hậu nhân kia của Võ Phong Tử mạnh mẽ tuyệt đối.
Mặc dù hai người bọn hắn âm thầm giao lưu, nhưng những lời kia đều xảy ra trong nháy mắt, dùng thần thức để đối thoại, tất nhiên trong nháy mắt đã đối đáp xong.
Đồng thời, lão Cổ còn nói cho Sở Phong, gã mặc áo giáp đỏ nhận được truyền thừa của đại ca lão cũng rất mạnh, gần như đã có được chân truyền, trong quá trình đối kháng ban nãy, thủ đoạn cũng rất kinh người, cũng là một kẻ thù nguy hiểm.
Phía đối diện, hai kẻ kia cũng âm thầm nói chuyện, bời vì bọn chúng rất kinh ngạc lão Cổ, lẽ ra dựa vào Thất Tử Thân tam chuyển liền có thể trấn áp được mọi Thần Vương trong thiên hạ mới đúng, kết quả là gã vẫn chưa tóm được lão Cổ.
“Ai, đáng tiếc a, bản thân ta không có khôi phục, lột xác lưu lại chỗ thiếu sót, nếu không thì gã kia có là Thất Tử Thân chân chính thì lão phu cũng dám liều mạng!”
Lão Cổ tiếc nuối nói, thế nhưng lão cũng không chán nản, vẫn có những biện pháp khác có thể bổ sung vào tì vết lưu lại trên con đường tiến hóa của mình.
Sử Phong cùng Cổ Trần Hải trao đổi vài câu, sau đó đột ngột xuất thủ, thời dài càng dài thì bọn họ sẽ càng bất lợi.
“Tranh đấu với chúng ta? Muốn chết!”
Nam tử tu luyện Thất Tử Thân cười nhạo, lộ ra dáng vẻ lãnh khốc, nắm lấy bình đá đập ầm xuống, gã tin chắc đây là một món bảo vật cứu cực.
Thế nhưng, điều khiến gã sửng sốt chính là, bất luận gã rót vào bao nhiêu năng lượng để kích phát thì bình đá kia cũng không có bất kỳ phản ứng nào, không có cách nào thôi động nó lên.
Trên thực tế, lão Cổ chờ chính là chờ cơ hội này, sau khi lão và Sở Phong đi cùng nhau, tất nhiên biết đực cái bình này rất biến thái, bất luận kẻ nào thôi động đều không có phản ứng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Vãn đạo ánh sáng phát ra, đều là kiếm quang bắn ra từ trên người lão Cổ, xoay tròn trong không trung, sau đó hóa thành dòng chảy kiếm đạo, khủng bố vô biên, giống như hồng thủy vỡ đê do thần kiếm tạo thành, rít gào mà xông đến.
Ầm ầm!
Thiên địa nổ tung, nơi này khắp nơi đều là năng lượng, tình cảnh rất nguy hiểm, phát sinh ra va chạm kịch liệt, các loại phù văn liên tiếp xuất hiện, khắc dấu vào hư không.
Lão Cổ bắt đầu tung ra đòn sát thủ!
Tên truyền nhân hậu bối của Võ Phong Tử bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, gã không ngờ bình đá này lại không có cách nào thôi động, bị kiếm khí tập kích, bị phù văn bao trùm, ngoài thân xuất hiện một vài vết thương, máu chảy loang lổ.
Thế nhưng phản ứng của gã cũng rất mau, rất nhanh đã xoay chuyển cục diện chiến đấu.
Kết quả là tử khí khuấy động, lão Cổ không khỏi bay ra ngoài, kiếm mang mạnh mẽ như vậy đủ để giết chết một đám thần vương, đây chính là niềm kiêu ngạo và tự phụ của lão Cổ, thế nhưng chiêu này lại bị hậu nhân của Võ Phong Tử đánh tan.