Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lão Cổ thua thiệt lớn, gương mặt nhỏ tái nhợt không có chút huyết sắc, hơn nữa còn ho ra búng máu lớn, thân thể chịu thương nặng.
“Lão Cổ!” Sở Phong kêu lớn, lão Cổ chính là huynh đệ kết bái với Lê Đà, mặc dù hiện tại thân thể có chỗ thiếu hụt, không đạt đến trạng thái đỉnh cao, thế nhưng bị người ta đánh bay ra ngoài cũng quá đáng sợ rồi.
Vốn dĩ là lão Cổ có thể chém giết một đám Thần Vương, lúc này lại bị người ta làm cho thương nặng, đủ để thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Mợ nó, gã kia đều sắp luyện thành bốn lần Thất Tử Thân rồi, cực kỳ hỏng bét!” Lão Cổ nghiến răng, toàn thân toát ra huyết vụ đỏ rực cộng hưởng, ầm ầm bốc lên.
Sở Phong ý thức được, cho dù lão đã rất nghiêm túc mà đánh giá, thế nhưng vẫn là đánh giá thấp sự mạnh mẽ tuyệt đối của Thất Tử Thân hương đến chí cao, khó trách thứ này lại vang dội cổ kim, ngay cả Võ Phong Tử cũng đi theo con đường này.
Ầm ầm!
Tình huống gay go nhất chính là, nam tử áo giáp đỏ - người được hưởng truyền thừa của Lê Đà cũng bắt đầu ra tay, mười đầu ngón tay gã ta run lên, từng ngón đề có chân long gào thét, chấn động cửu thiên, toàn bộ nơi này đều sôi trào, thân rồng to lớn, vảy giáp giống như đúc thành từ sắt thép, băng lãnh mà khiếp người, chúng gào rống rung trời, phóng thẳng về phía lão Cổ.
Gã ta cũng ra tay, hẳn là muốn giết chết lão Cổ.
Sau đó, ô quang quanh người của truyền nhân nhất mạch Võ Phong Tử bỗng ngày càng mạnh, bạo phát ra âm thanh sấm sét, hư không gần như bị chia năm xẻ bảy, gã lại lần nữa giết đến.
Sở Phong không chút do dự xông thẳng về phía trước, hai người kia muốn giết chết lão Cổ, hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.
“Lùi ra phía sau!” Lão Cổ âm thầm rống lớn, yêu cầu Sở Phong như vậy.
Sau đó, Sở Phong nhìn thấy toàn thân lão Cổ đều là máu tươi óng ánh, huyết quang xung thiên, mấy chục phù hiệu ẩn hiện ở bên ngoài thân thể, lão lấy cứng đối cứng với Tam Chuyển Tuyệt Vương, còn chống lại thêm một kẻ là truyền nhân của Lê Đà.
Ầm ầm!
Nơi này phút chốc nổ lớn, trong lúc nhất thời, năng lượng khổng lồ bao phủ tất cả nơi đây, cái gì cũng không thấy được, lão Cổ gần như biến mất cùng với hai kẻ kia.
Trông thấy cảnh này, hai mắt Sở Phong đỏ ngầu, bởi vì sau khi hắn mở ra Hỏa Nhãn Kim Tinh, thấy được lão Cổ bay ngược ra ngoài, khắp người toàn là máu. Thân thể bị đều sắp đứt thành hai nửa, nội tạng và tuột nhanh chóng trải ra đất, đồng thời hồn quang cũng ảm đạm hẳn đi.
Đây là chịu thương nghiêm trọng đến mức nào!
Chẳng qua thì hai kẻ kia cũng chật vật không chịu nổi, vết máu loang lổ, thế nhưng thương thế lại nhẹ hơn lão Cổ rất nhiều.
Phải biết là, ban nãy lão Cổ đã sử dụng đến một loại át chủ bài, muốn giết chết hai kẻ kia, thế nhưng không thể thành công, có thể thấy được biểu hiện khiếp người của tiến hóa giả Tam Chuyển Tuyệt Vương.
“Mợ nó, một đống Thần Vương qua đây đều bị lão phu xử đẹp, vậy mà hai kẻ kia lại còn sống, hơn nữa chỉ bị thương nhẹ?!” Lão Cổ phẫn nộ, trạng thái lúc này của lão đã không được, vậy mà đối phương lại không hao tổn gì.
Lúc này, ánh mắt Sở Phong cực kỳ dọa người, hắn trông thấy mặt đất đều là đất luân hồi, trong vụ va chạm ban nãy, hậu nhân truyền thừa của Võ Phong Tử lấy bình đá để chống trả, kết quả là chiếc bình suýt chút nữa bị đụng bay ra ngoài, mà đồ vật bên trong còn rơi ra đầy đất,
“Hổ ca!” Sở Phong kêu lên, vừa sợ hãi vừa nôn nóng.
Lúc cuối cùng, năng lượng tan hết, truyền nhân hậu bối của Võ Phong Tử lay động bình đá, đem nửa người Đông Bắc Hổ ném ra ngoài, rất nhanh đã hóa thành thịt nát, không có bất kỳ dao động hồn quang nào.
Hai mắt Sở Phong đỏ đến xung huyết, ngày hôm nay hắn quá bị động.
Trong lòng không khỏi khẩn trương, cũng vô cùng phẫn nộ, xoẹt một tiếng liền hóa thành một đạo ánh sáng, cầm một đồ vật vào trong tay, chính là chiếc mâu gỗ màu đen dài bằng chiếc đũa nọ.
Trong lúc tranh đấu cùng lão Cổ kia nãy, truyền nhân của Võ Phong Tử liều mạng thôi động bình đá nhưng không có kết quả, bình đá vẫn không có bất cứ phản ứng nào với gã, ngược lại chỉ khiến đồ vật bên trong văng tứ tung.
Sở Phong thấy trên mặt đất có đất luân hồi, có mâu gỗ màu đen, còn có ba viên hạt giống, đều là những thứ hắn để ý nhất.
Thế nhưng thời khắc sống còn, hắn chỉ chọn duy nhất mâu gỗ nọ, đồng thời lấy thêm một nắm đất luân hồi, đây chính là khí vật then chốt có thể xoay chuyển cục diện trận chiến lúc này.
Những món đồ khác càng nghịch thiên, thế nhưng trước mắt lại không có tác dụng gì với hắn.
“Tam Chuyền Thần Vương? Ta sẽ khiến ngươi chết đến sạch sẽ!” Sở Phong rống lớn.
Gương mặt thanh tú của Sở Phong mang theo sự tức giận, cơ thể run rẩy. Đây tất nhiên không phải sợ hãi mà là phẫn nộ đang bộc phát.
Dưới chân hắn, một nửa cơ thể của hổ Đông Bắc đã vặn vẹo, xương cốt bể nát không biết bao nhiêu cái, huyết nhục mềm oặt như bùn, nhìn rất thê thảm.
Sở Phong tranh thủ thu nó lại. Nếu bị người cấp độ Thần Vương dần thêm một lần nữa, hổ Đông Bắc ngay cả bùn máu cùng không còn, chỉ còn tro bụi.
“Giết.” Sở Phong khẽ quát. Hắn cằm một đống đất Thanh Luân Hồi trong tay, bên trong còn có mộc mâu màu đen nhưng cũng chỉ dài bằng chiếc đũa.
Tuy nhiên, nó lại ký thác sát ý vô biên của hắn. Hắn chỉ muốn giết chết truyền nhân hậu bối của Võ Phong Tử, xử lý cái tên Thần Vương đang luyện Thất Tử Thân đáng sợ mà thôi.
“Sao?”
Hắn thử liên tiếp mấy lần, nhưng làm sao cũng không thấy mộc mâu màu đen có phản ứng. Tình huống trở nên lúng túng. Sát khí của hắn ngập trời, toàn bộ mái tóc đều bay lên, kết quả lại sấm to mưa nhỏ.
Trên thực tế, hắn hét lớn như thế, tức đến sùi bọt mép và sát cơ vô biên đã khiến cho nam nhân toàn thân đều bị ô quang bao trùm hơi ngưng trọng, cho rằng Sở Phong thật sự có đòn sát thủ.
Ô quang toàn thân truyền nhân Võ Phong Tử bành trướng, quang mang nở rộ trên người hắn ta vọt lên tận trời, xé rách phong bạo điện từ, khiến cho mưa máu tầm tã gần đó phải gào thét và bay lượn.
Nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra.
Không chỉ có hắn ta, ngay cả Thần Vương có được truyền thừa của Lê cũng cảm thấy kinh ngạc.
Về phần lão Cổ, lão dùng bàn tay thiếu niên non mịn ôm lấy trán, xấu hổ thay cho Sở Phong.
Ngươi kêu to như vậy thì làm được cái gì? Tại sao không giết chứ?
Tâm lão Cổ chìm xuống. Lão tất nhiên biết, lão đã ôm hy vọng cực kỳ lớn khi nhìn thấy Sở Phong làm thế nào xử lý Thần Vương Mạc Lôi, làm thế nào đánh chết kẻ đuổi giết của tổ chức Tây Thiên.
Kết quả, bây giờ lão không nghĩ đến Sở Phong lại tịt ngòi.