Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2383 - Chương 2383: Đại Sát Khí Tru Quần Vương (1)

Thánh Khư Chương 2383: Đại sát khí tru quần vương (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Giết.”

Sở Phong liên tiếp kêu vài tiếng, kết quả rắm cũng không có. Ngay cả tia chớp màu đen xuất hiện cùng với mộc mâu đến từ Địa phủ cũng không phát sinh.

Da mặt hắn nóng lên. Tình huống gì thế này? Mất mặt quá đi.

Quan trọng là, bây giờ hắn không thành công kích hoạt mộc mâu màu đen, đồng nghĩa với việc hắn và lão Cổ đều gặp nguy hiểm, rơi vào tử cảnh, hơn phân nửa phải nối gót hổ Đông Bắc.

“Ha ha…” Nam nhân nhận được truyền thừa của Lê nở nụ cười ngạo nghễ, cũng vô cùng ngạo mạn, lạnh lùng, ánh mắt u lãnh.

Đây chính là một sự chế giễu, càng là một loại miệt thị. Tình huống phô trương thanh thế này thật sự có vẻ hơi buồn cười. Trong mắt đối phương, hắn quá hèn mọn. Đây chính là tiến hóa giả đưa tay có thể chụp chết hắn.

Trên thực tế, một bàn tay của hắn ta đã đập đến. Ngạo mạn, khinh thường, lãnh khốc, nhìn lại, một bàn tay vô cùng bá đạo vỗ vào mặt Sở Phong, khiến cho Sở Phong có một cảm giác mất mặt muốn chết.

“Ngươi có được hay không vậy?” Lão Cổ lo lắng thay cho Sở Phong, không biết hắn có thể sống sót, nghịch chuyển sinh tử hay không. Toàn bộ đều nhờ vào cây gậy rách trong tay Sở Phong.

Ầm ầm.

Cùng lúc đó, lão Cổ ra tay, mang theo huyết vụ, quanh thân kích xạ xé rách hư không, va chạm vào bàn tay người kia đánh tới, thay Sở Phong ngăn cản.

Lão muốn Sở Phong toàn lực ứng phó, thử lại một lần uy lực mộc mâu màu đen, phóng ra tiềm năng đại sát khí.

Ầm ầm.

Hư không run rẩy, khe hở lan tràn vô biên. Lão Cổ phun máu, cơ thể của lão quả nhiên có một sự thiếu hụt nghiêm trọng nào đó, theo thời gian nhanh chóng thể hiện ra.

Lão ngăn không được người này, bản thân thua thiệt lớn, thua xa biểu hiện trước đây.

“Một lão gia hỏa mượn xác hoàn hồn sao? Dường như ta đã đọc qua một loại ghi chép nào đó, đã từng có một người khi tuổi về già táng thân trong quan tài đá Thiên Kim. Đừng nói cho ta biết ngươi chính là Cổ Trần Hải?”

Sinh vật nhận được truyền thừa của Lê hình người thể phách, dáng người thẳng tắp, hai mắt như vực sâu, giống như có thể thôn phệ linh hồn con người, cực kỳ khiếp người.

Hắn ta mang đến cho người ta một cảm giác áp bách không thể tưởng tượng. Bước lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống lão Cổ trong cơ thể thiếu niên. Ánh mắt mang tính xâm lược khiến Thần Vương bình thường cũng chịu không nổi.

Muốn ngạt thở.

“Tên oắt con khi sư diệt tổ ngươi, ngươi quên sở học của mình thuộc về ai sao? Ngươi qua lại với hậu nhân Võ Phong Tử, ngươi không sợ mất mặt à?”

Lão Cổ há miệng thở dốc, sắc mặt trắng bệch. Lão bị thương quá nặng, muốn đối kháng tiếp lại có chút lực bất tòng tâm.

Đồng thời, lão thật sự oán giận vô biên, có quá nhiều sự không cam lòng. Tại sao mạch đại ca lão lại có thể qua lại cùng với người của Võ Phong Tử chứ?

Nam nhân mặc giáp trụ màu đỏ hơi kinh ngạc: “Không phải ngươi thật chứ? Một lão quái vật sống từ thời tiền sử đến giờ? Đúng là thú vị thật. nếu để ta bắt được, nhốt vào trong lồng đưa đến cho Võ Cứu Cực. Lão nhân gia ông ta chắc chắn sẽ cười rất tươi.”

Nói xong lời cuối, hắn ta mỉm cười, có chút hưng phấn cũng có chút kích động.

Về phần Võ Cứu Cực mà hắn ta nhắc đến, còn mang theo kính ý, nhất định là chỉ Võ Phong Tử.

Tâm lão Cổ trầm xuống. Năm đó, đại ca lão dạy ba đệ tử, chẳng lẽ tất cả đều triệt để trầm luân? Thái độ này khiến tâm lão như muốn nổ tung.

Trong lòng lão nôn nóng, oán giận vô cùng. Nhất hệ này nếu không phải bản thân bị diệt vong, bị người ta cướp đi truyền thừa thì cũng là hoàn toàn biến chất.

“Ừm, ngươi đừng tế ra thanh củi đen kia nữa. Để ta xem rốt cuộc nó có thể làm được cái gì?” Lúc này, toàn thân của hắn ta đều bị ô quang bao phủ. Hắn ta vốn đề phòng, có chút kiêng kỵ vật trong tay Sở Phong, nhưng bây giờ hắn ta hoàn toàn thả lỏng.

Đương nhiên, hắn ta cũng không hoàn toàn mất đi cảnh giác, khi nói chuyện cũng đồng thời ra tay, muốn áp chế Sở Phong.

Ầm ầm.

Sở Phong há miệng phun ra một tia chớp, muốn dựa vào thứ này để đối phó Thất Tử Thân. Đây chính là cách tuyệt diệu để lý giải Thiểm Điện Quyền cấp độ cao thâm, uy năng to lớn vô song.

Nhưng hoàn toàn vô dụng thôi. Thất Tử Thân của đối phương phóng ra một luồng tử lực, khiến cho lôi đình và thiểm điện đều bị ăn mòn và tan rã, tiêu tán giữa không trung.

Đồng thời, khi sinh linh này dậm chân tiến lên, mang theo sự lãnh khốc và tàn nhẫn, đây chính là một tồn tại Tuyệt Vương tam chuyển, Thần Vương trong mắt hắn ta chẳng là cái gì, có thể tùy tiện trấn sát.

“Đom đóm mà cũng tranh nhau phát sáng với hạo nguyệt?” Hắn ta khinh thường nói, ngôn ngữ tự tin, cực kỳ khinh thị Sở Phong, hoàn toàn không để vào mắt.

Sở Phong giận dữ. Vẫn còn chưa phân thắng bại, đối phương đã dám miệt thị hắn như thế?

Trên thực tế, người này cũng không để ý lão Cổ nữa: “Ngươi mau thúc thủ chịu trói đi. Trong mắt của ta, các ngươi đều chỉ là cỏ dại ven đường.”

Lời nói bá đạo, hành động nói chuyện ngạo mạn, nhưng hắn ta hoàn toàn không dừng tay, không hề thả lỏng cảnh giác, cứ bá đạo xuất kích.

Hắn ta bước ra một bước, tử khí nặng hơn trước, hận không thể đè lão Cổ và Sở Phong cúi đầu xuống mặt đất, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Tử khí Tuyệt Vương tam chuyển đang sôi trào. Hắn ta đang toàn lực xuất kích, cũng lên tiếng đề nghị nam tử mặc giáp trụ màu đỏ cùng nhau ra tay, trước trấn áp hai người đối diện rồi hãy nói.

Đương nhiên, hắn ta không muốn hạ tử thủ với Sở Phong, chỉ muốn lưu lại người sống. Hắn ta có thể nhìn ra được trên người đối phương có bí mật, có thể thôi động mộc mâu nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hắn ta muốn ép hỏi, đồng thời hắn ta cũng có hứng thú với lọ đá, muốn lục soát hồn quang Sở Phong, hiểu rõ tường tận.

Ầm ầm.

Lão Cổ liều mạng, thôi động huyết khí quyết tử đối kháng với hai người kia.

Sở Phong cũng tức giận. Sau khi tiến vào dương gian, đây là lần đầu tiên hắn bị động như vậy, đằng sau còn có bốn Thần Vương bọc đánh. Hắn đang rơi vào tuyệt cảnh, gần như đoạn tuyệt sinh lộ, khiến hắn phẫn uất vô cùng.

“Dưới chúng ta, Thần Vương đều là cặn bã.”

Truyền nhân hậu bối Võ Phong Tử lên tiếng, nhìn về nam nhân nhận được truyền thừa của Lê, hai người nhìn nhau cười, hoàn toàn không quan tâm đến lão Cổ và Sở Phong, không để bọn họ vào mắt.

Khi hai người xuất thủ áp chế lão Cổ ho ra máu, cơ thể run rẩy liên tục. Thiếu hụt trí mạng của lão đã xuất hiện, không cách nào duy trì trạng thái cường đại, bản thân muốn sụp đổ.

Truyền nhân hậu bối Võ Phong Tử giẫm lên đất Luân Hồi, gương mặt nở nụ cười lãnh khốc, ô quang ngập trời, lại càng cường thế.

Bình Luận (0)
Comment