Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong cẩn thận thăm dò, tin chắc bên trong cơ thể hổ Đông Bắc không còn lại chút hồn quang nào. Không có linh hồn, chẳng lẽ nó đã bị giết thật rồi sao?
Sở Phong kinh ngạc, hổ Đông Bắc đã thật sự chết đi?
Hắn vọt đến cách đó không xa, nhặt lọ đá lên kiểm tra, quả nhiên không còn gì cả. Một nửa nhục thân còn lại đã bị hủy diệt sạch sẽ, trở thành tro bụi.
“Không.” Sở Phong gầm nhẹ.
Sự thật này rất khó tiếp nhận. Hổ Đông Bắc cứ như vậy mà chết đi?
Hắn ngơ ngác sững sờ, vô cùng cay đắng, trong lòng đau vô cùng. Đây là người bạn đầu tiên ở dương gian kiếp trước của hắn, đồng cam cộng khổ với hắn. Có nào ngờ khi bắt đầu lại tử biệt?
Lúc này, lão Cổ mở to mắt nói: “Ta thấy con lừa này không có tướng chết yểu đâu. Ta đã từng thôi diễn cho nó, nó vẫn còn có chút phúc phận, làm sao mà chết được? Ngươi tìm tiếp xem, thật không còn hồn quang nào sao?”
Gương mặt lão non nớt nhưng lời nói lại vô cùng già nua.
Sở Phong dùng sức lắc đầu, giúp cho mình tỉnh táo lại, cẩn thận tìm kiếm.
Không bao lâu sau, hắn cảm nhận được một chút dị thường. Mặc dù bên trong lọ đá trống rỗng, những vật bên trong đều bị vẩy ra ngoài nhưng đất Luân Hồi lại có chút dị thường.
“Sao?”
Hắn thu lại toàn bộ đất Luân Hồi, sau đó đổ hết vào lọ đá.
“Đúng là biến thái, hơn phân nửa là hồn nhục.” Lão Cổ nuốt nước bọt. Mặc dù không phải lần đầu tiên gặp được nhưng lão cũng phải đỏ mắt. Chuyện này quá bất hợp lý.
Đại ca lão rất mạnh. Năm đó, Lê Tam Long uy chấn thiên hạ, hiệu lệnh dương gian, không ai dám không theo, nhưng cuối cùng ngay cả một mảnh hồn xác cũng không tìm được.
Toàn bộ dương gian không có vật này. Rốt cuộc tiểu tử này tìm được nó từ đâu?
“Hổ ca, ngươi còn sống?” Sở Phong kêu lên.
Sau khi đất Luân Hồi được thu lại sạch sẽ, hắn cảm nhận được linh hồn ba động đang giấu bên trong đất Luân Hồi.
Cho đến cuối cùng, ba hạt giống đã được tìm thấy. Sau khi bỏ vào trong lọ đá, hắn mới nghe được tiếng của hổ Đông Bắc: “Nín chết ta mà.”
Hồn quang của nó đang ở trong đất, rất phân tán, nhưng thật sự vẫn còn, không bị tiêu vong.
“Thổ chất này quá đặc biệt, chia hồn quang của ta thành trăm ngàn phần. Nếu ngươi không thu thập thổ chất, chính ta cũng không thể tự mình thu thập được.”
Hồn quang hổ Đông Bắc như ẩn như hiện.
Sở Phong trợn mắt há mồm. Hổ Đông Bắc còn sống. Hơn nữa, nếu hồn quang được tái tạo lại, cũng không phải suy yếu. Nhưng nhất thời, nó không thể rời khỏi đất Luân Hồi.
Hắn làm sao cũng không nghĩ đến đất Luân Hồi lại có diệu dụng như vậy, có thể che chở hồn quang. Chẳng lẽ sở dĩ nó được gọi là hồn nhục cũng là vì như thế?
“Ta không thể thoát ra được. Nó giống như trăm ngàn lồng giam giam giữ toàn bộ hồn quang phân tán của ta.” Hổ Đông Bắc kêu lên.
Lúc này, lão Cổ chịu đau lết lại. Lão thật sự rất hiếu kỳ đối với hồn xác. Lão muốn thăm dò, tất nhiên phải nhìn cho rõ ràng.
Lão muốn giúp hổ Đông Bắc, nhưng lại không có phương pháp giúp cho hồn quang rời khỏi đất Luân Hồi. Chúng vẫn bám vào đất như cũ.
“A, không lấy ra được?” Lão Cổ kinh ngạc, thử đi thử lại. Mồ hôi đổ như mưa nhưng cuối cùng vẫn thất bại, không thể giúp hổ Đông Bắc thoát khốn.
Nhưng khi Sở Phong thử lại rất nhẹ nhõm, tiện tay có thể giải cứu hổ Đông Bắc khỏi đất, tái tạo lại tất cả hồn quang của nó.
Chuyện gì xảy ra thế?
Lão Cổ và hổ Đông Bắc đều ngây người, chính bản thân Sở Phong cũng không hiểu.
Một lát sau, Sở Phong nghĩ đến một khả năng nào đó. Hắn có nhục thân luân hồi giả, chỉnh thể trốn thoát khỏi chung cực, bản thân mang thuộc tính của luân hồi.
Hắn nhìn một người, có thể biết được đối phương có phải luân hồi giả hay không, ví dụ như khi còn ở biên hoang, hắn đã từng phát hiện Đông Thanh bảo vệ vị tiểu thư kia chính là luân hồi giả.
Sở Phong suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lắc đầu, không tiếp tục truy đến cùng nữa. Chỉ cần hổ Đông Bắc không có việc gì là tốt rồi.
Cũng may, hổ Đông Bắc vẫn còn nửa cơ thể, còn có huyết nhục.
“Không sao, trên người của ta vẫn còn một bình Mạnh Bà Thang. Đây chính là bảo dịch hiếm thấy. Uống một chút là có thể bổ sung bổn nguyên, giúp cho nhục thân không trọn vẹn của ngươi từ từ mọc lại.” Đây chính là bảo dịch mà hắn đã cất bên trong vòng tay không gian.
Nói đến đây, hắn cảm thấy có chút đau lòng. Vốn bên trong lọ đá còn có mấy bình nữa, kết quả đều bị chấn bể trong cuộc chiến.
Lão Cổ nói: “Không sao đâu, Mạnh Bà Thang là gì chứ? Hủy không được đâu. Đừng nhìn nó chảy xuống đất, nhưng chỉ cần thời gian thu thập là được. Thứ này không sợ sát khí ô nhiễm. Vốn nó là thứ chảy xuôi từ trong Âm phủ ra mà.”
Sở Phong nghe xong, không khỏi vui mừng, nhanh chóng hành động. Quả nhiên, hắn một lần nữa thu thập được Mạnh Bà Thang.
Hắn lấy ra một phần bảo dịch hiếm có, bôi lên nhục thân không trọn vẹn của hổ Đông Bắc, đồng thời cũng rót vào trong cơ thể của nó một chút.
“A, đau chết mất.” Sau khi hồn quang hổ Đông Bắc quy vị, quả thật đau đến không muốn sống. Nhục thân chỉ còn một nửa, tư vị này đúng là khó mà chịu đựng được.
Nó lăn lộn trên mặt đất, chờ đợi nhục thân mọc ra.
Ở dương gian, thiên địa áp chế nghiêm trọng, sinh vật có thực lực mạnh đều rất khó tái tạo tứ chi huyết nhục chứ đừng nói chi là nó, trừ phi đạt đến cấp độ cao thâm.
Không đến cảnh giới nào đó, chỉ có thể dựa vào vật chất tạo hóa đặc biệt bên trong thiên địa.
“Ừng ực ừng ực.” Lão Cổ cũng đang uống Mạnh Bà Thang. Lần này lão thê thảm rồi, bị thương nghiêm trọng. Lúc này, lão không chỉ rơi xuống khỏi Vương cảnh, rất nhanh cũng sẽ rơi khỏi Thần cảnh.
Mấy ngày sau, cơ thể của hổ Đông Bắc đã mọc ra. Nó đi qua đi lại, không được tự nhiên cho lắm, vẫn là cơ thể con lừa, chỉ có hóa hình mới biến thành hình người.
Lão Cổ cũng ổn định lại, cuối cùng rơi xuống cấp độ bán Thánh, so với trước kia thì kém quá xa, khiến cho nụ cười miễn cưỡng của lão cực kỳ thê thảm.
“Lão Cổ, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, về sau ca bảo kê ngươi.” Hổ Đông Bắc vỗ vai lão Cổ.
Điều này lại càng kích động lão Cổ hơn. Lão cả giận nói: “Năm đó, đại ca ta kết bái là Lê, một đám huynh đệ là nhân vật bậc nào chứ? Kiếp này bắt đầu lại từ đầu, đây không phải tai nạn mà là cơ duyên, sẽ mạnh hơn, còn cần ngươi che chở? Người muốn kết bái với ta cũng không thể kém đại ca ta ngày xưa.”
Sở Phong lại gần: “Ừm, ngươi đang nói ta sao? Ta khẳng định mạnh hơn đại ca kiếp trước của ngươi.”
Lão Cổ trừng mắt: “Ngươi đúng là không biết xấu hổ, không biết thẹn. Có bản lãnh, ngươi một mình bắt lấy một sinh vật luyện thành Thất Tử Thân đi.”