Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ta sẽ xử lý luôn một đám.” Sở Phong vỗ ngực nói.
“Thế gian này có nhiều như vậy sao?” Hổ Đông Bắc giả ngu hỏi.
Lão Cổ khinh thường nói: “Đương nhiên, nhiều lắm cũng chỉ có mấy Tuyệt Vương tam chuyển, Thiên Tôn tứ chuyển mà thôi. Sinh vật chân chính luyện thành Thất Tử Thân đoán chừng không còn một mống, ngươi còn vọng tưởng đánh ngã một đám?”
“Không phải ngươi nói Võ Phong Tử có khả năng luyện thành Thất Tử Thân ở hai cảnh giới sao? Điều này đồng nghĩa với việc ông ta đã là Thập Tứ Tử Thân hoặc Nhị Thập Nhất Tử Thân? Đánh ngã ông ta chẳng khác nào giết chết một đám.”
Sở Phong dõng dạc nói.
Lão Cổ chẳng thèm để ý đến hắn. Mấy lời này chẳng có ý nghĩa, bị lão ném ra sau ót.
“Lão Cổ, ngươi làm vậy là có ý gì?” Sở Phong bất mãn nói.
Lão Cổ liếc mắt nhìn hắn, nói: “Đại ca ta còn chưa xử lý được Võ Phong Tử, ngươi có thể lên trời? Ngươi nên nghĩ đến khi nào thì có thể tranh bá và sánh vai cùng con cháu Võ Phong Tử thì hay hơn.”
Hổ Đông Bắc cũng nhìn không được: “Sở huynh đệ, đợi lát nữa hãy khoác lác. Còn bây giờ thì khi nào chúng ta sẽ giết chết đồ tôn của Võ Phong Tử?”
Đồ tôn của Võ Phong Tử chính là Thái Võ Thiên Tôn. Người này đã trong nháy mắt diệt hoàng ngưu, đại hắc ngưu, Âu Dương Phong và phụ mẫu Sở Phong. Thủ phạm chính chủ này còn chưa đền tội, thật khó mà làm những chuyện khác.
Sở Phong hít sâu một hơi, trong lòng ngực giống như có một ngọn lửa dâng lên: “Không bao lâu nữa, ta sẽ tự tay làm thịt hắn ta.”
Ngoại trừ thánh địa có huyết mạch cổ thụ, những nơi khác đều tràn ngập phong bạo điện từ mãnh liệt, huyết vũ như mưa trút xuống, rất đáng sợ.
Ngoài ra, còn có một khu vực nở rộ hào quang. Đây chính là màn sáng mà Võ Phong Tử thông qua kinh thư chống lên, chặn lại sát khí vô tận.
Đám người Sở Phong quét dọn chiến trường, vừa yêu vừa hận mấy quyển kinh thư kia. Đây chính là đồ tốt, giá trị liên thành, nhưng bọn họ không dám di chuyển, lo lắng kích hoạt thần thức Võ Điên Phong lưu lại.
Trong quá trình này, Sở Phong mấy lần muốn sử dụng mộc mâu dài bằng chiếc đũa, xuyên qua mấy quyển kinh thư là được.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn lại, mỗi lần sử dụng mộc mâu màu đen đều phải tiêu hao đất Luân Hồi, đúng là đáng tiếc.
Hắn càng lúc càng ý thức đất Luân Hồi có bí mật thiên đại, không thể tùy ý tiêu xài. Hắn có một cảm giác, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ hối hận vì sử dụng đất này đến mấy lần. Đó chính là một sự lãng phí.
Ba người canh giữ xung quanh cổ thụ huyết mạch. Nhìn trái cây mọc khắp cây, trong lòng cả ba đều tràn ngập cảm giác vui sướng, chờ chúng chín.
Đây chính là thứ mà bọn họ dùng mệnh để đổi.
Một ít trái cây có thể giúp cho huyết mạch hổ Đông Bắc và lão Cổ thay đổi.
Một số trái cây không có thuộc tính toát ra khí hỗn độn có thể giúp cho huyết thống nhân vương của Sở Phong tiến thêm một bước.
Một tháng trong nháy mắt trôi qua. Quả trên cây đã bắt đầu tản ra mùi thơm nồng đậm, mắt thấy sắp chín đến nơi.
“Từ đây ta sẽ gọi là Cổ Đại Hải.”
Quá trình chờ đợi khiến người ta vừa chờ mong vừa cảm thấy bị dày vò. Lúc này, lão Cổ đã đặt một cái tên mới cho mình.
Cái tên Cổ Trần Hải quá mẫn cảm. Một khi truyền ra ngoài, có lẽ sẽ bị người ta lật ra nội tình. Lão vẫn tin chắc rằng vẫn còn một số sinh vật sống từ thời tiền sử đến bây giờ.
Ví dụ như Võ Phong Tử đáng sợ nhất.
“Ừm, ta cũng nên đổi một cái tên khác, tránh cho tình huống trở nên quá mẫn cảm. Từ đây ta sẽ có tên là hổ Đông Đại.” Con lừa tinh, cũng chính là Đông Bắc cũng sửa lại tên cho mình.
Sở Phong không còn gì để nói. Bây giờ hắn tên là Cơ Đại Đức. Hai người kia còn xếp trên cả hắn.
Hắn nghĩ đến, còn có một con quái long thay hắn gánh chuyện xấu, cũng có chữ Đại, tên là Long Đại Vũ.
“Chúng ta thành lập một tổ chức đi. Các ngươi có thấy không, tổ chức Tây Thiên chính là nhân mã của Võ Phong Tử, đều rất lợi hại. Chúng ta cũng thành lập một cái đi.” Lão Cổ đề nghị.
Lão đã sống một thời gian rất lâu, cùng đại ca của lão đánh khắp thiên hạ, biết rất rõ uy phong và sự thuận tiện khi thành lập một tổ chức.
Một khi chân chính quật khởi, ra lệnh một cái, bọn họ sẽ có được tài nguyên vô tận. Đó là sự cường đại, uy thế ngập trời đến cỡ nào.
Hổ Đông Đại nhe răng, hiện tại nó đã hóa thành một thiếu niên nhìn Sở Phong, rồi lại nhìn lão Cổ, phát hiện ba người bọn họ đều là thiếu niên thanh tú, môi hồng răng trắng, rất tuấn mỹ.
“Giang sơn như vẽ, ngươi thấy chúng ta còn tuấn mỹ hơn cả họa giang sơn, là mỹ thiếu niên khó tìm trên đời. Ta thấy chúng ta có thể gọi là tổ chức tam đại mỹ nhân.”
Đây chính là chủ ý của hổ Đông Đại.
Phốc.
Sở Phong vừa định uống miếng nước, lập tức phun ra. Đây là chủ ý ngu ngốc gì vậy?
Lão Cổ cũng muốn nện hổ Đông Đại một cái. Tam đại mỹ nhân cái quỷ đấy.
“Đừng trừng mắt, mỹ nhân cũng không chỉ nữ không, đồng thời cũng chỉ mỹ nam tử nữa mà.” Hổ Đông Đại hùng hồn nói: “Chờ ta biến thành hổ dị hoang, huyết mạch của các ngươi tiến hóa, chúng ta sẽ càng xinh đẹp hơn, phong thần như ngọc, xinh đẹp tuyệt trần.”
Sau đó, Sở Phong và lão Cổ nhìn nhau, trực tiếp tiến lên, cùng nhau nện hổ Đông Đại.
“A, đừng đánh nữa, nghe ta giải thích đã. Các ngươi nghĩ lại đi, đó là cái tên khiến địch nhân mê hoặc đến cỡ nào, người ta sẽ cho rằng đó là tổ chức của nữ, có lợi ích rất lớn.”
Sau đó, nó bắt đầu kêu thảm, bị đánh đến rối tinh rối mù, đau quá đau.
…
Cho đến cuối cùng, Sở Phong đánh nhịp: “Gọi là tứ đại mỹ nhân đi, còn có huynh đệ thay ta gánh tiếng xấu nữa. Từ đầu ta đã cảm thấy có lỗi với hắn ta. Chúng ta có thể chiêu mộ hắn ta luôn.”
“Ừm, về sau nhìn thấy hạt giống tốt đều có thể chiêu mộ hết.” Lão Cổ gật đầu, cuối cùng đồng ý.
Hổ Đông Đại bi phẫn, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cả giận nói: “Các ngươi đều đã đồng ý cái tên này, tại sao lại còn đánh ta?”
Mặt mũi hổ Đông Bắc bị đánh bầm dập, gương mặt nhỏ nhắn béo múp không còn hình dáng, mắt đen như gấu trúc, mũi chảy máu. Nó thật sự bi phẫn không hiểu.
Hai người kia cũng tán thành cái tên tứ đại mỹ nhân, vì sao còn muốn đánh nó chứ? Có thể là một tổ đội đoàn kết tung hoành dương gian được không?
“Cái gì cũng đừng nói. Từ đây thế gian có thêm một tổ chức tứ đại mỹ nhân, tất cả đều phong thần như ngọc, dung mạo tuyệt thế, về sau nhất định sẽ bễ nghễ dương gian.”
Lão Cổ đứng tại chỗ đắc ý, biểu hiện hăng hái vô cùng.