Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ừ, cái tên tứ đại mỹ nhân đúng là không tệ.” Sở Phong gật đầu.
Hổ Đông Đại lại càng bi phẫn hơn. Các ngươi có biết nói đạo lý hay không? Các ngươi đều cho rằng không tệ, nhưng vẫn đánh ta trước một trận? Đây chính là thất đức đến mức muốn bốc khói luôn sao?
Lão Cổ tranh thủ nói sang chuyện khác: “Đối với những chuyện và vật mới mẻ cũng phải có quá trình tiếp nhận chứ. Ngươi cùng đừng trừng mắt, tranh thủ thời gian nhìn cổ thụ huyết mạch kia đi. Trái cây sắp chín rồi đấy, đừng bỏ lỡ.”
Hổ Đông Bắc không phục, nói với Sở Phong: “Huynh đệ, ngươi nói lão Cổ đáng tin cậy sao? Lão chính là một Cửu U Chích. Không phải người ta nói loại sinh vật này chí tà chí ác, vô cùng âm độc sao? Huynh đệ chúng ta tuyệt đối đừng để bị lão lừa vào hầm. Đến lúc đó, chúng ta chết như thế nào cũng không biết.”
“Có lý.” Sở Phong gật đầu. Hắn nhìn về phía lão Cổ.
Trên thực tế, hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, người ta hay đồn Cửu U Chích tà ác và dọa người nhưng hắn thấy Cổ Trần Hải lại có chút không hợp thói thường. Không những không giống như lời đồn mà còn bảo lưu được trí nhớ của kiếp trước.
Dù sao vừa nãy cũng cùng chung hoạn nạn, Sở Phong có vấn đề thì hỏi, cũng không lăn tăn.
“Ta là ai? Cổ Trần Hải tiền sử, dám đoạt đệ nhất mỹ nhân dương gian, tất nhiên là tư chất ngút trời.” Cổ Trần Hải đắc chí.
Sở Phong muốn nện lão ngay tại chỗ. Cái gọi là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ chính là chỉ kiếp trước của Tần Lạc Âm. Lão Cổ luôn nhắc đến chuyện này khiến cho hắn phải bốc hỏa.
“Tên hỗn trướng câu dẫn đại tẩu, không có gì để nói. Huynh đệ ta cùng nhau nện lão, biến mắt lão thành đen ngòm.” Hổ Đông Đại khuyến khích.
“Được rồi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Lão Cổ ngươi nói, thân là Cửu U Chính, vì sao ngươi lại không giống như bình thường?” Sở Phong lại hỏi.
“Điều này còn cần phải nói sao? Thứ nhất, tư chất của ta ngút trời, thứ hai, đại ca của ta là Lê. Hắn ta truyền cho ta một phương pháp có thể nghịch loạn âm dương. Đương nhiên là cần phải có nguyên liệu, mà chúng cũng rất vô giá, trên đời khó tìm, không thể gom góp. Đáng thương cho ta, khi tìm quan tài, vốn ta đã để mắt đến một gốc rễ hỗn độn, kết quả đến tay con vịt lại bay, chỉ có thể dùng thiên kim thạch quan, giảm đi không ít cảnh giới.”
Lão bắt đầu than thở.
Trên thực tế, ai mà không có bí mật chứ. Thật ra, Sở Phong cũng không để ý đến quá khứ của Cổ Trần Hải và vì sao lão không giống với những Cửu U Chích khác.
Quan trọng là bọn họ vừa mới đồng cam cộng khổ, có thể nhất trí hành động, cùng chung đối ngoại là được.
“Chín, quả chín rồi, ha ha…” Lão Cổ cười to, âm thanh chấn trời cao.
Lão ổn định ở cấp độ Á Thánh, gương mặt trắng nõn, khí khái hào hùng hơi phóng ra ngoài, bề ngoài quả thật không tầm thường.
Đằng trước, bích quang ngút trời, toàn bộ cây cổ thụ có hơn một trăm quả cùng nhau lay động. Mùi thơm nồng đậm xông vào mũi, thấm vào ruột gan, khiến cho lỗ chân lông giãn nở, rất thư thái.
Huyết mạch toàn thân mở ra, kịch liệt phun trào, giống như cảm nhận được một sức mạnh đang kích hoạt nó.
Trên đảo, khắp nơi đều là thi thể, từ côn bằng đến bạch kỳ lân, kim ô… cần cái gì có cái đó, đều là cường giả ngày xưa, hiện tại đã bỏ mạng trên tuyệt địa sinh mệnh này.
Cảnh tượng này khiến cho cổ thụ huyết mạch trung tâm nhất lại càng siêu nhiên và thần thánh.
“Nhanh, nhanh, nhanh, nếu thứ này chín tới, trong một khắc không hái chúng xuống, chúng sẽ khô quắt, tất cả tinh hoa đều bị đảo lưu, bị mẫu thụ hấp thu sạch sẽ, không để lại cho người ngoài.” Lão Cổ thúc giục.
“Còn có chuyện này sao?” Sở Phong kinh ngạc.
Lão Cổ nói: “Ngươi cho rằng quả huyết mạch này là thứ gì chứ? Ngươi có nhìn thấy hòn đảo này đầy các loại thần cầm hung thú không? Không có huyết khí của bọn chúng tẩm bổ, hoàn toàn không có cách nào giúp cây có đầy đủ chất dinh dưỡng.”
“Ta đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ. Thứ này có thể ăn sao?” Hổ Đông Đại do dự, nhưng ngửi được hương thơm thấm vào ruột gan, nó nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Lão Cổ nói: “Như ngươi đã nói, dùng phân bón bón cho cây và rau quả, người bình thường ăn hay không ăn?”
Hổ Đông Đại do dự.
Lão Cổ lại nói: “Yên tâm đi, cây cổ thụ này chỉ hấp thu vật chất tràn ngập thần tính trên hòn đảo mà thôi, cũng không hấp thu xác thối gì đâu. Ngươi không thấy sao, các loại thần thú và hung cầm đều duy trì hình dáng lúc trước, chưa từng bị tan rã.”
Hổ Đông Đại nói: “Như vậy thì ta yên tâm rồi. Vốn ta không phải người ăn chay. Đáng chết, lừa già lắc lư chuyển thế thành lừa con. Bây giờ lão chạy mất, còn ta cũng vì thế mà thay đổi khẩu vị, bắt đầu ăn chạy không ăn thịt.”
Vù vù vù.
Bọn họ nhanh chóng hành động, bắt đầu hái trái cây đã chín. Chỉ là quả trên cây cổ thụ óng ánh này rất khó hái, rất chắc.
Mục tiêu của Sở Phong chính là quả không thuộc tính tràn ngập khí hỗn độn. Thứ này có tác dụng rất lớn đối với huyết mạch nhân vương của hắn.
Về phần lão Cổ, lão để mắt đến một quả trắng muốt có hình người đuôi rắn.
“Lão cổ, ngươi là mỹ nhân xà tinh?” Hổ Đông Đại cười hỏi.
Lúc này, suy nghĩ muốn ăn hổ Đông Đại của lão Cổ đã xuất hiện. Nói lung tung cái gì? Lão giống mỹ nhân xà chỗ nào vậy?
Cùng lúc đó, hổ Đông Bắc cũng hái một quả có hình hổ, vui sướng hét lên: “Rống!”
“Đừng lo lắng, mau hái đi, nhìn kỹ xem có quả kỳ lân, quả bất tử điểu, quả côn bằng hay không.” Sở Phong kêu lên.
Về phần Sở Phong, hắn nhanh chóng sử dụng Thủy Luân Động Thiên Huyết Tinh Không Mẫu Kim Đoản Kiếm để hái. Quả huyết mạch không dễ hái, hắn vung kiếm xẹt xẹt … tổng cộng hơn hai mươi quả không có thuộc tính bị hắn một hơi chém đứt hơn mười quả, thuận lợi hái xuống.
“Tốc độ đủ nhanh đấy, hái đi.” Lão Cổ cười to. Tuy nhiên, tìm một hồi, lão cũng không tìm được quả huyết mạch Bất Tử Điểu, Côn Bằng gì cả.
Thứ này không phải ngươi muốn có thì sẽ có. Muốn có phải nhìn vào số phận. Lần này, toàn bộ cây cổ thụ lại không có một quả nào.
Cây cối tỏa hương thơm ngát, cành lá xanh mướt, quả nào cũng trắng như ngọc, mùi thơm nức mũi. Bên trên thỉnh thoảng còn có phi cầm tẩu thú xuất hiện, đa số hình trên trái cây đều có một thuộc tính, như ẩn như hiện.
Sở Phong nhìn thấy một quả đầu trâu, quả quyết bổ xuống. Về sau, bất luận là hoàng ngưu hay là đại hắc ngưu. Nếu có một ngày gặp lại, hắn đưa cho chúng cũng được. Nếu là thế thân, ăn quả này vào lại càng thích hợp.
“Còn có quả cóc sao?” Sở Phong hồ nghi hỏi.