Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở dĩ quả huyết mạch danh chấn thiên hạ, danh xưng có thể nghịch thiên cải mệnh, cũng bởi vì tính ổn định, tác dụng thần kỳ của nó. Tác dụng phụ gần như không có, nhưng có thể kích hoạt một loại huyết mạch ẩn tàng cường đại bên trong cơ thể, giúp phản bản hoàn nguyên, triệt để hóa thành một loại sinh vật thuần huyết nào đó.
Cơ thể lão Cổ vặn vẹo, không còn thân người, bởi vì đôi chân đã biến thành đuôi rắn thô to, toàn thân có màu vàng tím, vảy phát sáng, khi dùng lực quật xuống mặt đất, hòn đảo cỡ nhỏ bị nứt thành bốn mảnh.
“Mẹ nó, lão Cổ hiển hóa chân thân, quả nhiên là một đại mỹ nhân xà. Ngươi nhìn đi, cái đuôi thật to, tím óng ánh, vô cùng thon dài. Bộ tộc này không hổ có yêu vật mỹ lệ trong truyền thuyết.”
Hổ Đông Đại không chịu ngồi yên, ở đó nói nhảm, bình phẩm lão Cổ từ đầu đến chân. Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy chân thân của lão Cổ.
Lão Cổ không khỏi tức giận. Con mẹ nó mỹ nhân xà. Mắt ngươi bị gì vậy? Một lão già sống từ thời tiền sử đến giờ, nhất định phải miêu tả cho nữ tính sao? Lão muốn nướng con hổ dị hoang huyết mạch dị biến kia ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, đánh giá của Sở Phong cũng đả kích lão rất nhiều: “Lão Cổ, ngươi không tử tế chút nào. Ngươi là mỹ nhân xà, nhưng lại ẩn tàng thật sâu. Đại ca Lê của ngươi có phải cũng thuộc chủng tộc này hay không?”
“Cút sang một bên.” Lão Cổ tức giận quát.
Hổ Đông Đại lắc cái đầu của mình: “Ta tức vô cùng. Ta thật sự không nghĩ đến lão Cổ ngươi lại có dáng người thon dài, thướt tha như thế. Đường cong của cái đuôi ngươi rất duyên dáng. Đương nhiên, ta dùng ánh mắt của xà tộc mà nhìn đấy.”
“Nhớ kỹ, ta là Đạo thể, hiểu chưa?” Lão Cổ cả giận nói, vừa chịu đựng đau đớn vừa phổ cập tri thức cho hai tên gia hỏa không hiểu về đồ phổ chủng tộc tiền sử.
Hổ Đông Đại bĩu môi: “Ngươi đùa ta à? Rõ ràng là mỹ nhân xà, lại còn Đạo thể. Chi bằng ta nói mình là hỗn độn thể cho rồi.”
Lão Cổ giận dữ nói: “Bất học vô thuật. Ngươi hẳn biết chữ Đạo viết như thế nào chứ? Không phải đầu người thân rắn sao? Cho nên nói ta là Đạo thể chính là đến từ Đạo tộc.”
“Ngươi lừa ai thế? Ngươi tưởng ta không đọc sách à? Nhớ ngày đó, khi trái đất còn chưa khôi phục, ta đã khai linh trí trên cao nguyên tuyết trắng Siberia, mỗi ngày tụng hoàng đình. Về sau, ta di chuyển đến núi Đại Hưng An Đông Bắc, ngày ngày đọc Đạo Đức Kinh, tại sao lại không biết chữ Đạo chứ? Một lão mỹ nhân xà dương gian như ngươi cứng rắn muốn nói với một tiểu âm phủ ta chữ Đạo viết như thế nào, ngươi có phải giả tạo quá không?”
“Ngươi… thì biết cái quái gì!” Lão Cổ tức quá tức: “Thế gian này luôn có một từ dùng chung cho vạn giới, bởi vì nó chính là sự thể hiện trực quan nhất. Chữ Đạo cũng giống như vậy, còn tổ tông là từ Đạo tộc tiền sử siêu thoát ra, là Đạo tộc dị hoang.”
“Thật hay giả vậy? Giả bộ giống như lão sói vẫy đuôi thế.” Hổ Đông Đại hoài nghi.
“Là đuôi rắn.” Sở Phong sửa lại.
Tương đối mà nói, biến hóa của Sở Phong là nhỏ nhất, cơ thể có chút phát sáng, từng sợi khí hỗn độn ghé qua cơ thể của hắn, hắn cũng không có bất kỳ dị biến nào.
Đây chính là tính chất ôn hòa của trái cây không thuộc tính, không hề có bất kỳ tác dụng phụ, cũng chưa từng khiến hắn sinh ra thuế biến kịch liệt.
Chờ một thời gian rất lâu, lão Cổ không còn lăn lộn nữa, biến thành hình người đứng lên, Sở Phong mới thỉnh giáo: “Lão Cổ, ngươi thấy ta có thay đổi gì không?”
Lão Cổ nhìn hắn chằm chằm, thở dài: “Huyết nhân vương của ngươi đã đủ thuần khiết, càng không có biến hóa càng tốt, nói rõ nó đã đủ thuần túy. Tuy nhiên, theo thời gian trôi qua, ngươi cuối cùng cũng sẽ dị biến. Sắc thái huyết nhân vương khẳng định không còn là màu lam nữa, mà sẽ phát sinh sự kiện dị biến hai lần vương huyết.”
Sở Phong nghe xong, trong lòng suy nghĩ một phen, cảm thấy yên tâm hơn.
Huyết nhân vương một lần nữa dị biến, thực lực của hắn nhất định sẽ tăng lên, bản năng tiềm ẩn cũng tăng vọt.
Tuy nhiên, điều này phải cần thời gian. Quả huyết mạch cải biến rất sâu, dính đến thuộc tính gen các loại, không có khả năng một lần là xong, không có sinh vật có thể tiếp nhận, cũng sẽ không tiến hành thay đổi một cách vô tri vô giác.
Ví dụ như hổ Đông Đại, nếu đột nhiên từ môt con lừa biến thành một con hổ dị hoang, điều này sao có thể? Quá mạnh như vậy, cơ thể của nó nhất định sẽ sụp đổ.
Trong lúc này, nút thắt mới và cũ của hổ Đông Đại sẽ tăng nhanh, sau đó tăng mạnh, cơ thể của nó sẽ từng bước thay đổi.
“Lão Cổ, ngươi nói cho ta biết, hổ dị hoang rốt cuộc có hình dáng gì. Hiện tại, dương gian dường như tuyệt chủng. Chủng tộc cường đại vô song này cũng không có bất kỳ truyền thuyết nào.”
Hổ Đông Đại không yên lòng, cũng thỉnh giáo lão Cổ.
“Hình như chính là hổ hai màu đen trắng. Ta đoán màu sắc hình thể của ngươi sẽ xuất hiện trước.”
Lão Cổ nói, hổ dị hoang là do hổ đen và hổ trắng giao hòa, phát sinh dị biến, từ đó sinh ra Hổ tộc mạnh nhất.
Sau khi nghe xong, hổ Đông Đại không khỏi ngơ ngác. Lông của nó hai màu đen trắng thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại lại từ mi tâm hướng xuống dưới, bên trái đen nhánh, bên phải trắng như tuyết. Đây là màu sắc gì thế?
Tâm trạng của nó như muốn nổ tung. Điều này đồng nghĩa với việc về sau nó sẽ hoàn toàn trở thành mặt âm dương sao?
Hổ Đông Đại gấp lên: “Lão Cổ, ta liều mạng với ngươi. Ngươi lừa ta, ngươi mau giúp ta giải quyết đi. Nếu không, làm sao ta có thể ra ngoài gặp người?”
Lão Cổ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không phải là không có cách, có thể khai thác thủ đoạn dung hợp. Ta nhớ vừa rồi ngươi có hái một quả huyết mạch Báo tộc. Báo dị hoang vằn dày đặc toàn thân. Lần này ngươi có thể ăn nửa quả Báo, mặc dù không thể xúc tiến huyết mạch của ngươi tiến thêm một bước dị biến, nhưng có thể giúp ngươi phủ lên một lớp lông vằn, nhìn sẽ giống hổ hơn.”
Hổ Đông Đại không nói câu nào, tìm quả huyết mạch báo cắn nửa quả, sau đó lăn lộn đầy đất, đau đến không muốn sống, bắt đầu biến hóa và giày vò.
Ba ngày ba đêm sau.
Sau khi hổ Đông Đại sơ bộ dung hợp, nhìn mặt của mình dưới biển, nó nhảy dựng lên, rống to: “Lão Cổ trời đánh, ta liều mạng với ngươi.”
Nó truy sát lão Cổ, muốn liều mạng với lão.
Từ đằng xa, khóe miệng Sở Phong run rẩy. Hổ ca biến hóa cũng quá…
Nói thế nào nhỉ, vẫn hai màu đen trắng làm chủ, nhưng rất nhiều vằn, nào giống một con hổ chứ, rõ ràng là một báo gấm máu me đầy người, da lông lòe loẹt. Tóm lại, rất khó coi.