Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Chuyện gì cũng phải từ từ, đừng ra tay.” Lão Cổ vừa chạy trốn vừa hô. Lão cũng cảm thấy đuối lý, cho nên mới không hoàn thủ.
“Từ từ cái cọng lông, bây giờ ta biến thành Thân Công Báo, ngươi trả lại cơ thể hổ dị hoang cho ta.” Hổ Đông Đại gầm thét, vô cùng tức giận.
“Ngươi dừng lại, để ta nghĩ cách giải quyết cho ngươi.” Lão Cổ quát.
Cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Hổ Đông Đại biểu hiện bất thiện đứng ở đó nhìn lão Cổ chằm chằm. Lão ta chỉ biết gạt người. Nhìn diện mạo hiện tại, nó lại càng chua xót.
“Ta cũng chỉ suy nghĩ lung tung mới đưa ra chủ ý này cho ngươi. Xem ra, ta đã nghĩ sai rồi.” Lão Cổ lên tiếng.
Hổ Đông Đại nghe xong, lập tức da lông dựng lên, nổi giận nói: “Lão Cổ, ngươi quá độc ác. Thứ này sao có thể tùy tiện nghĩ ra được? Ta còn tưởng rằng ngươi dựa theo con đường mà tiền nhân đã từng đi, nhưng ngươi lại tùy tiện thí nghiệm trên người ta. Ngươi đúng là thất đức!”
“Ngươi nghĩ xấu cho ta rồi. Ta cảm thấy ngươi nên ăn một quả huyết mạch của Miêu tộc đi. Tộc này giống Hổ tộc nhất, có thể mang đến cho ngươi những cái vằn mỹ quan hơn.”
“Ngươi dẹp đi cho ta. Nếu ta còn nghe ngươi nữa, không chừng còn biến thành thứ đồ gì cũng không biết.” Hổ Đông Đại tức đến mức cơ thể run rẩy, cũng không chịu tiếp tục lấy mình ra làm thí nghiệm. Nó luôn cảm thấy lão Cổ làm việc quá thiếu đạo đức.
Lão Cổ an ủi nó, nói huyết mạch hổ dị hoang bá đạo nhất, cường đại đến kinh người, có thể đồng hóa huyết thống tộc khác, dung luyện làm một thể. Cho nên, thực lực của nó vẫn sẽ mạnh như cũ, không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào. Hơn nữa, bề ngoài cũng sẽ dần dần trở về dáng vẻ của hổ dị hoang nguyên bản, khẳng định không phải là Thân Công Báo gì đâu.
Bọn họ ở lại mấy ngày trên đảo, chờ đợi huyết mạch của mình ổn định lại. Sau khi bắt đầu bình ổn huyết mạch dị hoang tiến hóa, lúc này cả đám mới thương lượng rời đi.
“Lão Cổ, ngươi nhìn đi, trên hòn đảo kia có không ít thi thể cường giả, ngươi không cân nhắc có một bữa cơm no đủ sao? Nếu sCửu U Chích muốn cường đại, nhất định phải ăn cổ thi thông linh trăm triệu năm tuế nguyệt. Đó chính là niềm hy vọng cho ngươi quật khởi đấy.”
Hổ Đông Đại lại bắt đầu trêu chọc lão Cổ. Bây giờ, hai người này không có việc gì thì lại đấu võ mồm với nhau.
“Biến, ngươi cho rằng ta là Cửu U Chính bình thường sao? Lão phu tự có thủ đoạn tiến hóa, không ăn xác thối.” Lão Cổ trừng mắt.
Sở Phong lên tiếng: “Đừng ồn ào nữa, lão Cổ, ngươi nói cây cổ thụ huyết mạch có trân quý hơn nữa không? Có dược hiệu kinh người hơn tất cả quả huyết mạch hay không?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Lão Cổ hoài nghi hỏi.
“Ngươi nghĩ đi, cổ thụ huyết mạch trường tồn từ thời xa xưa. Mỗi lần nở hoa kết trái, chính nó sẽ tham ăn, tự mình hấp thu hơn phân nửa quả huyết mạch. Ngươi nói thân cành, và rễ cây của nó, dược hiệu sẽ mạnh đến cỡ nào? Nó dung hợp tinh hoa huyết mạch các tộc. Nếu chúng ta ăn chạc cây mẫu thụ sẽ phát sinh thuế biến như thế nào?” Sở Phong nói đến đây, hai mắt lộ ra quang mang như lửa nóng.
“Đúng vậy, dược hiệu mạnh nhất tập trung bên trên mẫu thụ, quả thật là bảo dược vô thượng cứu cực dung hợp huyết mạch vạn linh.” Hổ Đông Đại lập tức kích động.
Sau khi lão Cổ nghe xong, khinh thường bĩu môi: “Ngươi đừng có nằm mơ, ngươi cho rằng các ngươi có thể nghĩ đến, các sinh linh thời tiền sử không thể nghĩ đến sao? Những sinh linh nào có chủ ý này, cuối cùng đều có một kết cục.”
“Kết cục gì?” Sở Phong và hổ Đông Đại đồng loạt đặt câu hỏi.
“Cảnh giới không tăng lên, nhưng trước sau đều không diễn tả được. Người ăn chạc cây cổ thụ huyết mạch đều biến thành những dáng vẻ khác nhau, kinh khủng vô biên.”
Hizz! Sở Phong và hổ Đông Đại hít một hơi lãnh khí, không còn dám có suy nghĩ đó nữa.
“Đi thôi, chúng ta trở về đại lục dương gian.”
Cuối cùng, bọn họ lặng yên rời khỏi, thoát ra từ tọa độ không gian kia, dọc theo biển cả mênh mông trở thành Đông Thắng Thần Châu, sau đó lại tiến vào lòng đất.
Bọn họ không ngừng hoành độ hư không, mượn nhờ năng lượng trận vực truyền tống vượt châu mà đi.
Sau đó không lâu, đám người Sở Phong đã đến Minh châu. Đây là một đại châu vô cùng phồn thịnh, là nơi dừng chân của Á tiên tộc và rất nhiều thế gia siêu cấp cổ xưa.
Đám người Sở Phong đã thay hình đổi dạng. Cả ba bước vào một thành phố với các tòa nhà chọc trời, từ xa còn nhìn thấy một liễn xa bay ngang qua.
Điều này có chút không hợp. Xe văn minh thần ma lại xuất hiện trong một đô thị hiện đại.
“Ánh Trích Tiên.” Sở Phong liếc qua một cái, nhìn ra được Ánh Trích Tiên đang ngồi bên trong liễn xa do hắc kỳ lân kéo. Xem ra, địa vị của cô nàng này không thấp, có thể biến bảo xa này thành tọa giá.
Sau khi tiến vào thành thị, đám người Sở Phong ngoài ý muốn phát hiện có giác đấu trường. Phong cách có chút xung đột với đô thị hiện đại.
Giác đấu trường khổng lồ đó thật sự tồn tại.
Sở Phong nhìn thấy rất nhiều áp phích, cao đến mấy mét, bên trên đều là hình dũng sĩ giác đấu.
Tiến hóa giả cao tầng thì không cần phải nói. Trên áp phích cũng có dũng sĩ giác đấu cấp độ thấp đấu với nhau.
Rất nhanh, Sở Phong không còn bình tĩnh nữa, thân hình hắn hơi run lên, nắm chặt nắm đấm. Bởi vì, hắn nhìn thấy hình cố nhân trên áp phích, tại sao lại luân lạc đến tình cảnh như thế này chứ?
Người trên áp phích chính là Nguyên Ma. Hắn ta ở trần, cơ thể màu đồng sáng lóng lánh, mái tóc lộn xộn, ánh mắt hiện lên dã tính.
Mặc dù khí chất vẫn không tầm thường, nhưng dù sao cũng chỉ là đấu sĩ một góc, bị người ta bắt đến làm nô lệ, có thể nào khiến Sở Phong không sợ hãi, vì hắn ta mà thở dài.
Lúc trước, khi Sở Phong còn ở tiểu Âm phủ, đã từng trấn áp qua một nhóm người cùng thế hệ, có một vài người trong số đó bắt đầu qua lại với hắn, trong đó có thị nữ Tử Loan và người theo đuổi Nguyên Ma. Quan hệ giữa bọn họ với hắn rất tốt, chung sống rất hòa hợp.
Tử Loan rất sợ hắn, càng như thế lại càng thuận theo hắn, trong khi Nguyên Ma đã cùng hắn trải qua một số sinh tử trắc trở, đạt được khảo nghiệm.
Sở Phong cũng xem như xứng đáng với bọn họ. Sau khi biết được không ít người ở tiểu Âm phủ bị bắt đến vũ trụ hỗn độn, hắn đã điều khiển lọ đá vượt đến.
Hắn đã từng âm thầm trợ giúp một số cố nhân vượt quan, mang theo hàng vạn tiến hóa giả cùng nhau tiến vào bí cảnh, tiếp cận một tòa mộc thành đặc biệt, giúp mọi người thuận lợi hoàn thành khảo nghiệm và thí luyện dương gian.