Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không nhìn nó thì thôi, một khi nhìn kỹ, một luồng khí tức lăng lệ đập vào mặt. Bằng trảo màu vàng giống như muốn bẻ vụn một tinh cầu.
Bồn cây cảnh bên cạnh chính là một gốc huyết nham tùng mười vạn năm, cứng như cầu long, cao không đủ hai mét nhưng khí thế lại rất đủ.
Tùy ý một vật đều không phải vật phàm.
“Đi thôi.” Lão Cổ bình tĩnh, bảo người ta đi trước dẫn đường.
Hai cô gái dáng người cao gầy, rất xinh đẹp, mái tóc màu tím mượt mà như lụa, từ đầu đến cuối đều nở nụ cười ngọt ngào dẫn ba người đến một thủy tinh đài, thần quang quét qua, vèo một tiếng, trực tiếp truyền tống bọn họ đi.
Bọn họ lên tầng cao nhất. Một gian phòng cực kỳ sang trọng, chính là phòng cấp giáo tổ mà lão Cổ đã đặt.
Hai cô gái dừng bước, còn lão Cổ thì cùng với Sở Phong và hổ Đông Đại bước vào phòng.
“Làm phiền đưa cho ta một đài não vũ trụ.” Lão Cổ dặn dò hai cô gái, sau đó đóng cửa lại.
Các thiết bị liên lạc mà lão và đám người Sở Phong có đều bị hủy khi chiến đấu trên hòn đảo ở hải ngoại, đến bây giờ còn chưa được bổ sung.
Sau khi bước vào, hổ Đông Đại trợn tròn mắt, rúng động không hiểu. Một luồng linh khí nồng đậm đập vào mặt thì không nói, nội không gian ở đây thôi cũng khiến nó sợ ngây người.
Đây sao có thể gọi là phòng, thật ra nó là một thế giới khác, là một động phủ.
Cái gọi là phòng cấp giáo tổ, nhìn thì giống phòng nhưng bên trong lại rất lớn, có cầu đá nhỏ, có linh tuyền róc rách, đình đài lầu các, bích hồ dập dờn.
“Ai ui, lão Cổ ngươi đúng là có máu mặt. Gian phòng này quá phô trương, quá kinh người. Chúng ta chỉ đặt một gian phòng, nhưng bên trong lại có một càn khôn khác, tự thành thế giới động thiên.”
“Dế nhũi, khách phòng này còn kém xa khách phòng năm đó của ta.” Lão Cổ khinh thường nói.
“Ai là dế nhũi chứ? Ai biết được ngươi có bộ dáng gì trong năm tháng tiền sử chứ?” Hổ Đông Đại không phục.
“Nhớ năm đó, phòng ta ở có cẩm tú càn khôn, sơn hà vạn dặm, có thiên tiên tử đạo thống đỉnh cấp tiếp khách, ngay cả cá chép trong hồ cũng là cấp Thần Vương. Mỗi lần tổ chức yến hội đỉnh cấp có thể trực tiếp dùng thiên long làm đồ nướng, thanh loan chưng nấu…”
“Không khoác lác ngươi sẽ chết à?” Hổ Đông Đại nói, nhưng cũng không tức giận. Nó nuốt nước miếng một cái, không có việc gì nướng thiên long ăn, đốt thanh loan hưởng dụng. Đúng là dụ hoặc khó mà chịu được.
“Sự thật mà thôi.” Lão Cổ bình tĩnh đáp.
“Các ngươi đúng là mục nát, chất lượng sinh hoạt vượt xa cao nhị đại.” Hổ Đông Đại hâm mộ.
“Giang sơn mình đánh xuống, chẳng lẽ giữ lại nuôi em bé, giữ lại cho đời thứ hai tiêu xài?” Lão Cổ ngồi xuống một chiếc ghế ngọc thạch, thành ghế được phủ một tấm da hổ.
“Khách sạn này quá khốn kiếp! Ngay cả ghế cũng trải một tấm da hổ?” Hổ Đông Đại kêu lên.
“Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, còn không bằng nghe lão Cổ khoác lác.” Sở Phong ngăn nó lại.
“Không phải khoác lác. Năm đó, hàng ngày của lão phu chính là như vậy.” Lão Cổ khinh thường nói.
Tiếng nhạc vang lên, bên ngoài động phủ cũng là bên ngoài gian phòng có người đến gặp.
Não vũ trụ được đưa đến. Cô gái kia rất kính cẩn, hai tay đưa lên.
Lão Cổ nói: “Được rồi, các ngươi lui xuống đi, tranh thủ đưa gan rồng phượng tủy đến đây, cộng thêm mấy bình tiên nhưỡng vạn năm, ngay cả thánh nữ cũng phải hối thúc lên.”
Gương mặt cô gái hiện lên sự khó xử, nhỏ giọng bẩm báo. Gan rồng phượng tủy đang bị thiếu hàng, không có mà bán, chỉ có á long và á phượng cùng loại. Trên thực tế, đã nhiều năm rồi bọn họ không phục vụ tiệc gan rồng phượng tủy.
“Đúng là mất hứng, ngươi lui xuống đi. Á thì á, mặc dù hơi thô ráp nhưng cũng miễn cưỡng có thể ăn được. Ta đang đói bụng.”
Cô gái kia nghe được giọng điệu nôn nóng của lão Cổ, vội tranh thủ thời gian thi lễ rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
“Ta cứ như vậy lặng lẳng nhìn lão Cổ giả bộ.”
Hổ Đông Đại ngồi trên một chiếc ghế phủ da cá sấu, liếc xéo lão Cổ: “Lão Cổ, ngươi giả bộ như vậy, nếu chẳng may về sau không giả bộ được nữa, bị phanh phui thì làm sao bây giờ?”
Lão Cổ liếc mắt nhìn hổ Đông Đại: “Đây đều là chỗ ở và thức ăn thô ráp nhất, tại sao lại làm bộ? Các ngươi không hiểu rõ phong quang và bá khí cửa nhất đại tiền sử năm đó rồi.”
Sở Phong nói: “Này lão Cổ, nếu lát nữa ngươi bị vạch trần, ngươi nên suy nghĩ sẵn đường thoát. Dù sao ngươi cũng đã là lão sói vẫy đuôi lên trời, chúng ta không khuyên được nữa.”
“Các ngươi đừng nói chuyện, yên tĩnh để ta điều tra tin tức.”
Lão Cổ mở ra não vụ trụ, sau đó đăng nhập vào một số giao diện không phổ biến. Những tiến hóa giả bình thường hiển nhiên không biết những diễn đàn hắc ám này.
Lão tìm kiếm tin tức, tra những tổ chức mà mình lưu lại năm đó. Theo từng tiếng thở dài, sắc mặt lão Cổ hơi tối lại.
Lão nhìn thấy được một số tư liệu, xem qua lịch sử, giảng thuật sự huy hoàng của tổ chức năm đó, cùng lý do tại sao lại phi hôi yên diệt.
“Năm đó ta lưu lại mười ba tổ chức, kết quả có mười tổ chức đã bị hủy diệt, còn hai cái không thấy nhắc đến, dường như bị hủy diệt còn sớm hơn.”
Lão Cổ thương cảm, gương mặt buồn bã. Đây cũng không phải giả vờ. Lão đang nhớ đến chuyện và một số người năm đó.
“Lão Cổ, năm đó ngươi lưu lại nhiều tổ chức như vậy sao? Đúng là tài đại khí thô mà.” Hổ Đông Đại sợ hãi thán phục. Nó biết, tổ chức của lão Cổ tuyệt đối không tầm thường.
“Xin đừng đánh giá thấp năng lực huynh đệ đã kết bái với Lê. Năm đó, ta cũng là chúa tể một phương, phong độ tuyệt thế từng chiếu sáng dương gian.” Lão Cổ ngạo khí đáp lại.
Hổ Đông Bắc thật đúng không biết nên nói gì cho phải. Cẩn thận suy nghĩ lại, lão Cổ nói cũng rất có lý. Dựa vào thân phận, năm đó lão nhất định uy chấn dương gian, ngạo thị thiên hạ.
“Không phải mười ba tổ chức sao? Ngươi mới nói có mười hai, còn có một tổ chức nữa ở đâu?” Sở Phong hỏi.
“Ta đang tìm, a, tìm được rồi, trời ạ, còn có một tổ chức còn chưa bị hủy diệt, hiện tại còn có thực lực rất mạnh trong thế giới ngầm.” Lão Cổ kích động, sau đó rơi lệ, ánh mắt lấp lóe.
Những tổ chức này ký thác tình cảm của lão năm đó, cũng có huynh đệ của lão. Đột nhiên phát hiện một tổ chức vẫn còn tồn tại, bảo sao lão không kích động và thương cảm.
Có lẽ, đầu lĩnh đời đầu tiên của tổ chức vẫn còn sống? Sở Phong không dám xác định nhưng hắn hy vọng có lão huynh đệ vẫn còn, chờ lão Cổ trùng phùng.