Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ồ, giác đấu trường cũng ở đây.” Hổ Đông Đại lên tiếng.
Bên trong màn sáng siêu lớn trên tòa nhà có giới thiệu đủ nhân vật, còn rõ ràng hơn so với áp phích vừa nãy, hiện ra đấu trường tráng lệ, còn có Thần Ma đẫm máu bên trong lồng sắt và cảnh tượng quyết chiến bên trong giác đấu trường.
“Nơi được bao quanh bởi các cao ốc chính là giác đấu trường hùng vĩ nhất.”
Bọn họ nhìn thấy rõ tình huống nơi này. Những tòa nhà này liên kết với nhau, có hành lang giữa không trung, thuận tiện cho khách quý đi lại. Đương nhiên, đa số đều là Thần Ma, thật ra chỉ cần phi hành là được.
Sở Phong phát hiện, chiến xa hắc kỳ lân chở Ánh Trích Tiên cũng đậu ở nơi này.
“Chính là chỗ này, lão phu sẽ cho các ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì là uy phong nhất đại, mạnh hơn thế hế thứ hai đến mức các ngươi không dám tưởng tượng.”
Lão Cổ bá khí nói, sau đó chắp hai tay sau lưng dạo bước ở nơi đó, sau đó hướng đến tòa cao ốc, thiếu chút nữa xông pha mà thôi.
Nhưng rất nhanh lão đã bị đả kích. Vừa mới đến cổng, lão đã bị bảo an ngăn lại không cho vào, đồng thời còn khinh bỉ lão.
Cái gọi là bảo an, rõ ràng đều là thánh giả, đều mặc chế phục cùng một kiểu dáng, khiến cho Sở Phong không còn gì để nói.
Cánh cổng vàng son lộng lẫy giống như mở ra cho cự nhân hoàng kim, tản ra ánh sáng lung linh. Một cặp bạch sư thú còn sống, vảy trên người phát sáng, rất giống bạch kỳ lân đang ngồi chồm hổm hai bên cánh cửa.
“So với sư tử đá trước cửa nhà chúng ta cũng chẳng cao quý hơn bao nhiêu.” Hổ Đông Đại không cam lòng nói.
“Đi, đi, đi, mấy đứa tiểu tử miệng còn hôi sữa này ở đâu ra vậy? Đây không phải là nơi các ngươi có thể đến, đi ra mau.” Đám bảo an rất khinh bỉ, hơn nữa thái độ còn rất ác liệt, muốn xô đẩy lão Cổ và hổ Đông Đại.
“Mẹ nó!” Lão Cổ muốn nổ tung. Năm đó, khi lão ra vào các câu lạc bộ lớn ở dương gian, sóng gió gì mà chưa thấy qua. Một giáo tổ nhìn thấy lão cũng phải gật đầu cười làm lành. Hôm nay, ngay cả cửa cũng không thể bước vào, bị ngăn bên ngoài.
Một bảo an nói: “Các ngươi không có tư cách tiến vào nơi này, đoán chừng tài sản cả đời cũng chưa chắc có thể vào đây tiêu phí một lần. Thấy không, chiến xa, phi thuyền trên bầu trời đều do dòng dõi và truyền nhân các thế lực đỉnh cấp sử dụng. Các ngươi đấy, mau tỉnh ngộ đi, nhanh chóng rời khỏi đây.”
Đủ thô bạo, nói rất trực tiếp, khiến cho hổ Đông Đại không còn cách nào để phản bác. Ở đây chính là hiện thực như thế.
Lão Cổ ấm ức, lồng ngực chập chùng, khí tức bất bình, cả giận nói: “Ta đang cải trang vi hành, ngươi nghe rõ chưa, ngươi còn chưa chịu tránh ra.”
Hổ Đông Đại lấy ra một cái túi, lắc lư trước mặt: ‘Ta có thiên địa kỳ trận.”
Nó móc ra, trong túi đều là đá thiên kim to bằng hạt gạo.
Lão Cổ nhìn kỹ, mũi bốc khói trắng: “Ngươi lấy trộm tiền tiêu vặt của ta?”
Lão thật ra muốn nói, hổ Đông Đại đã trộm vách quan tài của lão.
“Lão Cổ, đây không phải là trộm, là ta nhặt từ dưới đất. Lúc đó, khi ở trên đảo, ngươi cũng không muốn những thứ này mà.”
Hổ Đông Đại nói xong, đám bảo an Thánh cấp mắt trợn tròn. Liên quan đến đá thiên kim, bọn họ không phải không biết. Cho dù bản thân không có, nhưng làm việc ở cái nơi này, bọn họ cũng không xa lạ gì.
Ví dụ như tòa nhà này, ở một số gian hàng có bán không ít mặt dây chuyền, vòng tay làm bằng đá thiên kim, làm sao bọn họ có thể nhận lầm được?
“Một túi đựng đá thiên kim chỉ là tiền tiêu vặt?” Một bảo an nuốt nước miếng, nhất là nghĩ đến lời nói của hổ Đông Đại vừa nãy, hắn ta cảm thấy có chút sợ hãi.
Đây là con trai của thế gia nào thế? Không có việc gì thì cải trang vi hành?
Trên thực tế, từ khi nhìn thấy túi đá thiên kim này, một đám bảo an cảm thấy cơ thể của mình trở nên cứng nhắc. Dường như bọn họ đã đắc tội với một vị thế tử khó lường?
Một đầu lĩnh bảo an Thần cấp đi tới, nhưng không dám tản ra năng lượng, nở nụ cười đầy chức nghiệp, giúp mở cánh cửa hùng vĩ.
Một đám bảo an đằng sau đều có chút sợ hãi.
Lão Cổ ngẩng đầu, bước thẳng vào bên trong thần môn: “Ngươi giúp ta đặt một phòng cấp tổ giáo trên tầng cao nhất. Ngoài ra, ngươi sắp xếp cho ta, đêm nay ta muốn đến giác đấu trường. Ta muốn phòng khách vip trên khán đài. Tiếp theo, các ngươi dọn cho ta gan rồng phượng tủy. Bây giờ, ừm, ngươi gọi mấy thánh nữ đến rót rượu. À, phải rồi, đừng gọi thánh nữ ở nơi này. Ta muốn thánh nữ môn phái tiến hóa nổi tiếng nhất đến rót rượu, ca múa trợ hứng.”
Đằng sau, Sở Phong không nói gì, còn hổ Đông Đại thiếu chút nữa chửi hai tiếng mẹ nó ra khỏi miệng. Lão Cổ này phét lác quá, lát nữa phải kết thúc như thế nào đây?
Nhưng đám bảo an, còn có mấy nữ tiến hóa giả phục vụ trong tòa lầu đều tràn ngập vẻ kính sợ, có chút tê ca da đầu, chân tay co quắp.
Lão Cổ nhìn thoáng qua Sở Phong và hổ Đông Đại, không khỏi cười nhạo, bí mật truyền âm: “Năm đó, lão phu xuất hành đều do thiên tiên tử đại giáo đỉnh cấp bồi tửu, phòng nghỉ ngơi cũng chỉ có những nhân vật cứu cực mới có thể ra vào. Bên cạnh đều dùng dị hoang thú làm bảo tiêu. Trước mắt tính là cái gì? Chẳng là gì cả. Đi theo ta đi, lát nữa ta sẽ để cho các ngươi mở mang kiến thức cái gì mới gọi là nhất đại nhân mở ra giang sơn ức vạn dương gian, tự có uy phong khí thôn thiên hạ. Nếu tổ chức của lão phu còn, hôm nay trở về, ta sẽ mang các ngươi bay lên.”
Sở Phong và hổ Đông Đại nhìn nhau. Lão muốn bay lên dương gian sao?
“Lão Cổ, ngươi càng nói như vậy, ta lại càng có cảm giác không nỡ, có một loại dự cảm bất thường, hãi hùng khiếp vía. Ngươi đừng có cao điệu như thế có được hay không?” Hổ Đông Đại thật sự chột dạ.
“Đi thôi, đi theo nhất đại giả xuất hành. Có ta ở đây, các ngươi yên tâm.” Lão Cổ phất tay, một lần nữa cảnh cáo những nhân viên phục vụ, nhất định phải là thánh nữ thật rót rượu, đừng lừa người khác.
Trong hành lang, tất cả bảo an đều lui ra, hận không thể lập tức rời đi. Tiến hóa giả dung mạo xinh đẹp phục vụ chu đáo, trước tiên giúp lão Cổ đặt một gian phòng.
Trong cao ốc, các loại vật phẩm trang sức quý báu khiến người ta phải hoa mắt, ví dụ như một con đại bàng đang giương cánh được treo trên vách tường. Cẩn thận nhìn lại, bên trong khung kính chính là tiêu bản của một con kim sí đại bằng, lông vũ màu vàng chói lọi, phù văn ẩn hiện, quá siêu phàm.