Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bên cạnh bạch y thiếu nữ xuất hiện vài cô gái, đều rất trẻ, thân phận không tầm thường, nghe thấy đều bật cười, âm thầm đánh giá ba người Sở Phong.
Mặc dù mọi người đều không nói gì, nhưng trong thần thái đều lộ ra vẻ khác thường, càng mất tự nhiên, không để ý ba người này, cố gắng giữ khí chất quý phái của mình.
Sắc mặt Đông Đại Hổ đen lại, đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, bạch y thiếu nữ này cố ý chế nhạo bọn họ trước mặt mọi người, vô cùng quá đáng.
“Ai cho các ngươi vào?” Bạch y thiếu nữ hỏi, nụ cười mê người hiện lên trên mặt, nhưng tuyệt đối không có ý tốt, trong lời nói rất khinh thường.
“Nhiều chuyện!” Lão Cổ nói, chỉ hai từ.
Bạch y thiếu nữ Trần Ngọc mỉm cười nói; “Ai, ngươi còn không thích nghe, vậy ta đành hỏi rõ ràng ai cho các ngươi vào, các ngươi có tư cách gì xuất hiện ở đây, bảo vệ sao có thể không có trách nhiệm như thế, để người hoang dã vào quấy nhiễu yến hội thì phải làm sao?”
Mấy nữ tử bên cạnh cô ta cũng cười, mặc dù không tỏ thái độ, nhưng hàm ý trong ánh mắt hiện thấy rõ, cũng có kiểu xem thường.
“Bồi bàn, đến đây, mời bọn họ ra ngoài!” Cô gái mặc váy dài màu đỏ, vô cùng diễm lệ nói, giúp bạch y thiếu nữ đuổi Sở Phong và lão Cổ với Đông Đại Hổ.
“Thật là lắm lời!” Lão Cổ vẫn thản nhiên đứng ở đó như cũ, chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn mấy người đó.
“Ngươi nói ai lắm lời đó, dế nhũi?” Hồng y nữ tử Liễu Vân tính khí nóng nảy, mặt nhỏ thanh tú nhìn xuống ba thiếu niên, lông mày rậm nhíu lại, đôi mắt đẹp tỏa ra ánh sao.
Bạch y thiếu nữ Trần Ngọc cũng thở hồng hộc, quát mắng: “Thật là nực cười, bồi bàn mau qua vứt bọn họ ra ngoài cho ta, vậy mà dám ở đây giương oai, đủ rồi!”
Đông Đại Hổ miệng mồm thở ra khí, bọn họ còn chưa nổi nóng đâu, tính công chúa của hai cô gái này đã tới, sắp bắt đầu bào chế và thu dọn bọn họ.
Lúc này, lão Cổ vẫy tay, vẫy tay với ba vị thiếu nữ không xa đó, tỏ ý bọn họ tới đây.
Chính là ba người Cao Ca, Tề Kỳ, Chu Tinh, sau khi có được một miếng thiên kim thạch, đang thương lượng làm sao để phân chia, bây giờ lại gặp ba vị thiếu niên, còn xung đột với người ta, khiến bọn họ rất ngạc nhiên.
Nhìn thấy lão Cổ vẫy tay, ba người lập tức thướt tha đến, đối mặt với thiếu niên người tiến hóa tiện tay liền ném ra một miếng thiên kim thạch, các cô đều rất xem trọng.
Bọn họ thấy, thân phận thật sự của ba thiếu niên này tuyệt đối khiếp người.
Bởi vậy lúc ba người đi qua, đều mỉm cười, đồng thời tư thái cũng rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất khéo léo, dịu dàng chào hỏi với Sở Phong và lão Cổ.
Điều này khiến mấy người Trần Ngọc, Liễu Vân đều kinh ngạc một phen, ba con dế nhũi này quen biết ba người Cao Ca và Tề Kỳ?
Phải biết rằng, bối cảnh gia tộc của Cao Ca và Tề Kỳ đều rất mạnh, không phải gia tộc tiến hóa bình thường nào có thể bì.
“Các cô đi dạy dỗ bọn họ một chút để làm người thế nào.” Lão Cổ bình tĩnh nói, tỏ ý Cao Ca, Tề Kỳ đi dạy dỗ đám người Trần Ngọc.
Ban đầu, Cao Ca và Tề Kỳ còn không đồng ý, nhưng cân nhắc một chút, lại cảm thấy không nên đắc tội lão Cổ.
Sau đó Trần Ngọc và Liễu Vân phát hiện mấy người các cô bị nhắm vào rồi, Cao Ca và Tề Kỳ đối diện đi tới, trên mặt có nụ cười, nhưng lại không thân thiết.
Tề Kỳ nói: “Trần Ngọc đúng không, tính tình ngạo mạn này của người rất dễ rước nhục cho gia tộc.”
“Ngươi có ý gì?” Bạch y thiếu nữ Trần Ngọc trợn mắt, đồng thời cũng kinh ngạc, đối phương chủ động gây chuyện.
Cao Ca nói: “Trần gia rất mạnh sao? Ta nhớ một môn phái tiến hóa cùng cấp với các ngươi đã bị diệt trong một đêm không lâu trước, toàn tộc chính thống nam nữ đều bị giết, thi thể không còn. Trong thế giới này, luôn có một vài thế lực chúng ta phải kính nể và tôn trọng. Ngươi xem mình đã làm gì? Đối với người xa lạ không liên quan, châm biếm vô duyện, ngạo mạn và sỉ nhục, đây là đang khoe sự cao quý của các ngươi sao? Ta thấy chưa chắc, chỉ khiến các ngươi dung tục. Còn phong cách của đích nữ thế gia như vậy sao? Lời nói cay nghiệt, chanh chua, nông cạn, chỉ khiến người ta nghi ngờ sự giáo dục trong nhà các ngươi, thật sự quá nông cạn.”
Cô hơi mỉm cười, lại nói: “Các cô có biết, đối tượng các cô chế nhạo và khinh thường ba vị thiếu niên đó, ngay cả bọn tôi cũng phải kính sợ? Các cô dựa vào cái gì mà có thể ồn ào như vậy, giễu cợt hỗn xược, các cô chỗ nào còn phong thái của quý nữ? Lời nói tục tĩu, thô bỉ như vậy, các cô có tư cách gì đứng ở đây, dự tiệc chung với các cô khiến tôi cảm thấy phẩm cách bị kéo xuống mấy bậc, đừng vô tri nông cạn như vậy nữa được không?”
Giọng nói của mỹ nhân cổ điển như Cao Ca rất dễ nghe, nói một trận bla bla, dùng hết sức chiến đấu, khiến Sở Phong cũng cảm thấy ngoài ý muốn, đây quả thật là một.... tay cừ khôi chiến đấu!
Ngọc bội của cô đung đưa, váy dài cổ phục phết đất, gương mặt trắng nõn, dịu dàng, trong con ngươi lóe lên ánh sáng, tóc xanh như thác nước, trang sức trên đầu đung đưa phát ra ánh sáng, cả người châu tròn ngọc sáng, ung dung lộng lẫy.
Nụ cười ngọt ngào của bạch y thiếu nữ Trần Ngọc biến mất, sắc mặt khó coi, vậy mà lại bị người ta nhắm vào trước nhiều người như vậy, cô ta muốn tranh cãi, “chiến đấu” với mỹ nhân cổ điển này.
Lúc này, vị nữ giám đốc kia cũng đi tới, lời nói rất khách khí, nhưng lại đang cảnh cáo mấy người Trần Ngọc, Liễu Vân, nói thẳng lão Cổ, Sở Phong bọn họ là khách quý, không thể khinh thường, nếu không ở đây không hoan nghênh bọn họ.
Sau đó, mấy người bạch y thiếu nữ Trần Ngọc bèn bị Cao Ca, Tề Kỳ bọn bọ đưa sang một bên, đối chọi gay gắt, cuối cùng......... bại trận.
Cuối cùng, mấy người Trần Ngọc, Liễu Vân sắc mặt hơi tái, biết chuyện mấy người lão Cổ tiện tay ném ra thiên kim thạch, cảm giác sợ hãi, thu liễm thái độ, qua đó nhẹ nhàng xin lỗi.
Dĩ nhiên, này còn có công lao của nữ giám đốc kia, ban nãy cô ấy mới uy hiếp đủ kiểu với mấy người Trần Ngọc, cô biết lai lịch của mấy người Trần Ngọc, không thể bì với chủ nhân tổ chức yến tiệc, bởi thế nên thẳng thừng cảnh cáo.
Bạch y thiếu nữ Trần Ngọc hai má nóng lên, nghẹn khuất trong lòng, cảm thấy nhận nhục nhã, ba tên dế nhũi cô gặp trên đường vậy mà còn có lai lịch lớn?
Cô ta không phục trong lòng, ở đây bị người khác ép phải cúi đầu xin lỗi, rất không vui.
Thời gian không dài, cô ta rời đi rồi quay lại, do một nam tử trẻ Chu Nguyên đi theo, từng ngồi chung xe chiến với cô ta, cũng từng khinh thường và cười nhạo ba người Sở Phong.