Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nữ tử thứ ba cũng mặc đồ hiện đại, mặc rất mát mẻ, váy ngắn, lộ ra cặp chân dài trắng như tuyết, còn cả cánh tay trắng nõn, mái tóc đỏ óng ánh, làn da trắng ngần, môi đỏ mọng, vô cùng xinh đẹp.
Đây là đối lập giữa cổ điển và hiện đại, sự hòa nhập giữa mỹ nhân cổ điển và mỹ nhân hiện đại.
Lão Cổ nhìn Đông Đại Hổ, tỏ ý chọn một người rót rượu cho lão.
Đông Đại Hổ nhíu mày, cuối cùng lắc đầu, thở dài: “Không thưởng thức nổi, ta chỉ thích bạch hổ.”
Sau khi ba vị thánh nữ nghe xong, trừng mắt, còn có một chút xấu hổ, buồn bực, tức giận nhìn Đông Đại Hổ, người gì thế này, sao lại thô tục như vậy, gặp mặt còn nói như thế, lẽ nào hắn ta có một cặp mắt nhìn thấu sao?
“Ngươi có cái sở thích tào lao gì vậy!” Lão Cổ cũng chịu thua.
“Ta nói, ta chỉ thích nữ tử ở tộc bạch hổ, những tộc khác nhìn không có cảm giác.” Đông Đại Hổ giải thích.
“Còn ngươi?” Lão Cổ nhìn Sở Phong.
“Không có đệ nhất mỹ nữ xinh đẹp ở nhân gian.” Sở Phong nói.
Sau khi ba vị thánh nữ nghe được, thật sự muốn uốn eo, xoay người đi, kiểu người gì thế, ức hiếp người ta thế sao? Đệ nhất mỹ nữ nhân gian chỉ có một, sao có thể bì, ai có thể bì?
Sau khi lão cổ nghe thấy, thật sự là tê tâm tê phổi, đệ nhất mỹ nữ nhân gian là thiên nữ mộng cổ đạo, là tuyệt đại mỹ nhân lão yêu thầm từng thay đổi hành động đến cướp, kết quả vẫn thất bại, còn bị hành hung một trận.
Nhất là, bây giờ lão đã biết, đệ nhất mỹ nữ nhân gian từng chuyển thế tiểu âm phủ, sinh con cho Sở Phong, điều này lão có thể chịu nổi sao?
Mỗi lần lão Cổ nghĩ đến, đều hận không thể đập đầu xuống đất, tâm trạng muốn chết cũng có, từng một lần coi Sở Phong là kẻ địch, nhưng lão cũng biết, loại tình cảm này không thể giải quyết vấn đề.
“Hỡi thế gian tình là gì, luôn cứ khiến người sống chết khó chấp nhận!” Lão Cổ than thở ở đó, nước mắt dường như ròng ròng.
Ba vị thánh nữ ra sức trợn mắt trắng, cảm giác lại nhảy ra một tên điển, ba thiếu niên này không có người nào bình thường, âm thầm phát sầu, cảm thấy miếng thiên kim thạch kia đúng thật là không dễ kiếm.
“Vậy cần bọn họ làm gì?” Lão Cổ thở dài.
Ba vị nữ tử rất cảnh giác, vị mỹ nữ cổ điển Cao Ca châu tròn ngọc sáng nói: “Bọn ta đến đây chỉ là phụ trách rót rượu, những chuyện khác không chấp nhận!”
Hai người còn lại cũng nhanh chóng gật đầu.
Lão Cổ tụt hứng, vẫy tay, nói: “Thôi đi, không cần rót rượu nữa, ba người các ngươi nhảy một bài đi, sau đó thì đi đi!”
Ba người nhìn nhau, ngoài ý muốn, lúc đến trong lòng còn bất an, lỡ như gặp phải mấy tên sàm sỡ thì phải làm sao, cho dù là đại nhân vật có thể ném thiên kim thạch, nhân phẩm cũng chưa chắc tốt.
Mặc dù bọn họ lo lắng, cảm thấy sư môn đủ mạnh, không đến mức xảy ra chuyện, dám chạy tới kiếm thêm chút ít, nhưng vẫn hơi lo sợ.
Bây giờ tốt rồi, không cần qua đó tiếp xúc gần.
Ba người nhiệt tình tràn đầy, lắc lư cơ thể, có khúc cổ điển, còn có nhạc hiện đại thanh xuân sinh động, sự va chạm của hai phong cách này thật thu hút.
Dáng người thon dài, chân dài trắng nõn, tay búp sen trắng, eo thon nhỏ uyển chuyển, gương mặt xinh đẹp dào dạt thanh xuân, tứ chi giãn ra, dáng múa quả thật động lòng người.
Cuối cùng, ba người cười vui vẻ, cảm thấy miếng thiên kim thạch này kiếm được quá dễ dàng.
Ngay lúc này, tiếng đập cửa vang lên, miếng lệnh bài của lão Cổ có tác dụng rồi, tám vị thần vương đã đến, ai ai cũng giấu huyết khí bên trong, giống như cuồn cuộn giấu bên trong cơ thể, đồng tử của bọn họ đều sâu sắc như sao trời.
“Chào chủ thượng!” Tám người rất chú ý, vậy mà lại xưng hô như thế, hơn nữa còn quỳ một gối trên đất.
Điều này khiến Sở Phong kinh ngạc, một cái lệnh bài đen kịt vậy mà có uy lực lớn như vậy?
Lão Cổ rất bình tĩnh nói: “Ừm, các ngươi đợi chút trước, lát nữa đi theo phía sau ta xa xa là được, đừng giống môn thần vây quanh ba người bọn ta.”
Sau đó, lão đứng dậy, chuẩn bị đến yến hội kia với Sở Phong và Đông Đại Hổ xem một lát, nữ giám đốc đã giúp đỡ sắp xếp rồi.
Ngay sau đó, Sở Phong, lão Cổ, Đông Đại Hổ đến tầng chín trăm chín mươi chín của tòa nhà lớn, ở đây nguy nga lộng lẫy, nơi nào cũng là người tiến hóa.
Rất nhiều người đều mặc chính trang hiện đại, cùng loại với tây trang âu phục ở tiểu âm phủ.
Đông Đại Hổ há hốc mồm nói: “Thánh tử tây trang cà vạt, thánh nữ lễ phục dạ hội, ở đây đều là người tiến hóa tiến hóa theo thời gian sao?”
“Ca, đi bên này.” Nữ giám đốc đổi một bộ lễ phục, cũng vào theo, dẫn đường cho ba người.
“Ta không làm đại ca nhiều năm rồi.” Lão Cổ cảm thán, năm đó lão cũng là một lớp người lỗi lạc oai phong một cõi, sau khi đánh hạ giang sơn với đại ca lão, quả là phóng túng một đoạn thời gian dài, mỗi ngày đều sống kiểu sống mơ mơ màng màng, ra ngoài ắt có bảo tiêu của dị hoang tộc, bạn nhảy nhất định là thiên tiên tử nổi danh nhân gian.
Ngay lúc này, truyền đến tiếng trêu chọc của một vị thiếu nữ, đang chế nhạo ngay trước mặt.
“Ui, đây không phải ba con dễ nhũi sao, sao mà lăn vào đây rồi?”
Một thiếu nữ mặc bạch y như tuyết, nhìn có vẻ nho nhã thuần khiết, thoải mái, xinh đẹp, tóc dài ngang vai, tướng mạo xinh đẹp ngọt ngào, nhưng miệng mồm hơi cay độc.
Đông Đại Hổ không nhìn cô ta, cái gọi là mỹ nhân chỉ cần không phải bạch hổ, trong mắt hắn ta không có một chút sức hấp dẫn nào.
Lão Cổ lại cảm thấy chán ghét, ban nãy còn cảm khái, giả trang mười ba một chút nói mình không làm đại ca nhiều năm, kết quả tức khắc có người xuất hiện ép buộc lão, đúng thật là mất hình tượng vị trí đại ca nhiều năm.
“Nha đầu, nói chuyện kiểu gì thế?” Đông Đại Hổ nói.
Nhìn ra được, đây là đích nữ của tộc nào đó, bạch y tuy giản dị, nhưng bất luận là mặt dây chuyền trên cổ trắng, hay là bông tai trên vành tai óng ánh, đều không phải vật bình thường, có phù văn rất mạnh lưu chuyển, giá trị xa xỉ.
“Ngươi gọi ai nha đầu?” Thiếu nữ tương đối đanh đá, mặc dù nhìn có vẻ mắt to chớp chớp rất ngọt ngào, nhưng trong lời nói căn bản không nhường người khác.
“Không phải ngươi thì là ai.” Đông Đại Hổ tiếp lời, nhìn chằm chằm cô ta.
“Này, Trần Ngọc, chuyện gì thế, cô quen bọn họ sao?” Một vị nữ tử khác đi qua, lượn lờ mềm mại, một thân váy dài đỏ phết đất, nhìn có vẻ hơi khoan thai lộng lẫy.
Bạch y thiếu nữ Trần Ngọc cười hi hi nói: “Sao tôi có thể quen biết bọn họ, cô không biết đâu, trên đường tôi và anh Chu Nguyên bọn họ đến đây, nhìn thấy ba con dế nhũi bọn họ đi bộ, giống như người hoang dã từ trong rừng mới ra vậy, nhìn cái gì cũng mới mẻ, thật buồn cười, ngẩng đầu thấy xe chiến của chúng ta còn chảy nước miếng.”