Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đừng nói là những người khác, ngay cả người của đấu trường Khai Hoang Giác cũng phải sửng sốt, cho dù là huyết mạch sinh ra trong hỗn độn, được xưng danh là chiến thiên đấu địa – Lục Nhĩ Mi Hầu, lúc này Mi Hồng cũng cảm thấy hơi đau đầu.
Thân là nhất mạch cổ đông lớn nhất, lần xuất hiện này của Mi Hồng, vốn dĩ muốn chấn nhiếp thiên hạ, ai có thể ngờ rằng đối thủ thực sự là ba con mãnh long thời tiền sử, không lẽ muốn dấy lên sóng gió ở Minh Châu?
Không cần nghĩ nhiều, chuyện xảy ra đêm nay chắc chắn sẽ được đăng trên các tập san lớn đắt khách của dương gian, dẫn đến chấn động lớn.
Vì bảo trì cân bằng, Thiên Tôn của dương gian rất ít khi tùy tiện xuất thủ, mọi người rất hiếm khi thấy bọn họ xuất hiện, bởi thế mà Thần Vương chính là lực lượng trung kiên, số lượng nhiều hay ít đại biểu cho thực lực của các phe.
Mà hiện tại, trong thời gian rất ngắn, riêng phần đối phương đã triệu tập được mấy chục Thần Vương, đây là muốn quậy thế nào?!
Tất cả mọi người đều nghiêm nghị hẳn lên, cảm thấy lai lịch của ba người lão Cổ, Sở Phong và Đông Đại Hổ chắc chắn rất bất phàm, suy đoán bọn hắn có lẽ là người thừa kế của Hằng Tộc, hoặc là đệ tử quan môn của vị Đại Năng nào đó? Làm sao có thể là như vậy!
Lúc này, thiếu nữ áo trắng tên là Trần Ngọc, nữ tử áo đỏ gọi là Liễu Vân, còn có nam tử trẻ tuổi tên Chu Nguyên kia, ai nấy đều kinh ngạc sợ hãi, bọn họ cảm thấy da đầu phát tê, không biết nên sợ hãi hay nên cảm thấy may mắn nữa.
Lần này bọn họ đá phải tấm sắt quá cứng, đây là đám người tàn nhẫn dám khiêu chiến với đấu trường Khai Hoang Giác!
Hơn nữa còn trực tiếp nhắm vào nhất mạch Lục Nhĩ Mi Hầu – đại cổ đông của đấu trường, hơn nữa người cầm đầu chỉ là ba vị thiếu niên, cảm xúc rất thản nhiên, cái này cũng quá tà môn!
Trần Ngọc, Liễu Vân và Chu Nguyên âm thầm nghiêm túc hẳn lên, sau một trận sợ hãi liền cảm thấy may mắn, may mà ban nãy cũng không xảy ra xung đột kịch liệt nào, nếu không sẽ thật sự không cách nào kết thúc.
Thế nhưng bọn họ vẫn còn chút lo lắng, ngộ ngỡ bị bắt rồi đem đi tính sổ thì sao, chắc chắn sẽ rất thảm. Nghĩ đến đây, trong lòng ba người tựa như có khói bụi mịt mùng.
“Sư thúc tổ, nơi này của chúng ta có tình huống, bảo vệ chủ thượng có khả năng bất lợi!”
Đúng lúc này, nam tử thô lỗ miệng ngậm xì gà đang đung đưa cặp sừng thô ráp, lấy tay sờ sờ đầu, trực tiếp mở ra máy truyền tin đối thoại với người ta, cầu cứu viện lại đây.
Đám người nghe thấy cuộc nói chuyện liền liền choáng váng, rốt cuộc còn gọi đến bao nhiêu vị Thần Vương nữa, mà bọn họ vẫn có khả năng điều động thêm nhân số, vẫn có thể kêu gọi nhân thủ?!
“Sư thúc tổ, những Thần Vương khác của Minh Châu có khả năng đang có nhiệm vụ đặc thù không đến được, cầu viện quân từ những châu gần đây!” Lỗ mũi Mãng Ngưu phun ra khói trắng, kết thúc cuộc trò chuyện.
Trong lúc nhất thời, nơi này hoàn toàn an tĩnh.
Đám người Trần Ngọc, Liễu Vân và Chu Nguyên trong nháy mắt đều cảm thấy toàn thân lạnh buốt, ngay cả cái chết cũng đã nghĩ đến, con mợ nó, bọn họ rốt cuộc đã trêu chọc vào nhân vật như thế nào, rốt cuộc thế lực nhà người ta còn trải khắp lãnh thổ bao nhiêu châu đây? Số lượng Thần Vương ở Minh Châu này đã dọa người như thế, vậy mà còn muốn gọi thêm người ở các châu khác, chỉ vì bảo vệ ba thiếu niên mà xuất hiện, quá không hợp lý a!
“Rống!”
Đúng lúc này, bên ngoài cao ốc bỗng truyền đến tiếng rống khủng bố, cho dù tất cả kiến trúc nơi này đều được làm từ chất liệu đặc thù, khắc rõ trật tự phù hiệu, nhưng lúc này những chất liệu kia cũng bị rạn nứt, sau đó nổ tung.
Sau đó, một sinh vật khổng lồ xông vào, là một con Thao Thiết thuần huyết, dữ tợn cực độ, miệng há to như chậu máu, răng nanh trắng hớn đến dọa người, sinh vật này có thể cắn nuốt vạn vật, ngay cả thiên không đều có thể ăn sạch.
Chủng tộc này cực kỳ thưa thớt, chưa chắc đã nhiều hơn là bao so với chủng tộc Lục Nhĩ Mi Hầu, không ngờ lúc này lại có một con đến đây!
“Ba vị tiểu chủ thượng ở nơi nào, lão Thao ta đến rồi đây!” Nó ồm ồm lên tiếng, sau đó xông thẳng vào trong sảnh của yến hội, khiến cho các vị khách quý sợ hãi kêu đến kêu gào, nó trực tiếp đi đến đám Thần Vương đứng sau lão Cổ mà tụ họp.
“Thần Vương Thao Thiết đến rồi!” Mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh, đừng nói là bọn họ, ngay cả Thần Vương khắp nơi đều kinh ngạc hết hồn, không khỏi nghiêm nghị hẳn lên, hung thú này ngay cả Thần Vương bọn họ cũng dám ăn đó!
Thần Vương Thao Thiết chính là thủ lĩnh của tổ chức kia ở Minh Châu, do lão Cổ lập ra.
Mày kiếm của Mi Hồng khẽ động, chuyện này đúng là... gặp quỷ!
Hắn ta cảm thấy bản thân mình vừa xuất hiện, trong lúc vô hình đã áp chế nhân mã khắp nơi, cho dù ba người kia có lai lịch bất phàm đến đâu, cũng không thể sánh vai được với tộc Lục Nhĩ Mi Hầu.
Kết quả, những người kia quá trên cơ rồi, từng đám từng đám Thần Vương liên tiếp kéo đến khiến hắn ta không khỏi toát mồ hôi lạnh, bất luận là số lượng hay chất lượng, tất cả đều không hề kém cạnh đấu trường Khai Hoang Giác.
Sau đó, phù văn của trường vực truyền tống lại sáng lên, trong tòa thành rộng lớn bỗng xuất hiện tiếng rống rung trời.
Mới chưa được bao lâu, lại có thêm mười mấy vị Thần Vương tiến đến, đều chạy đến từ các châu lân cận, dựa theo tọa độ mà xông thẳng vào tòa cao ốc này.
Mà đây mới chỉ là trong quá trình mà thôi, còn khuya mới kết thúc, Thần Vương của các châu lân cận đều đang hành động, đang gào rống, đang âm thầm khiếu chiến trên diễn đàn Hắc Ám, bọn họ muốn giết đến đây!
Một ngày này, ai ai cũng không thể bình tĩnh, những tờ báo kia chắc chắn sẽ bán đến cháy hàng.
Da mặt Mi Hồng co lại, khóe miệng giật giật, thật sự không chịu nổi, đối diễn với đám Thần Vương đông nghìn nghịt phía trước, lúc này cũng có năm mươi sáu mươi vị rồi đi, vẫn còn muốn tăng thêm!
Giả sử đánh nhau, mặc kệ là thắng hay thua, nhưng đấu trường Khai Hoang Giác chắc chắn sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Có nên đi mời Thiên Tôn? Nói chuyện cười gì thế, đối phương có thể điều động nhiều Thần Vương như vậy há lại không có cường giả tuyệt thế phía trên tọa trấn? Hơn nữa một khi làm đến bước đó, sẽ không còn cách nào quay đầu, đã định trước là nổ ra huyết chiến không chết không thôi!
Trải qua bao nhiêu năm như vậy, có thể thấy được Thiên Tôn đều hiếm khi xuất thế, chính là để tránh đi loại cục diện chém giết này, bởi vì lực phá hoại của nó quá kinh người.